Cụ xách gà ch*t vào nhà kho, cụ nói:
"Nhà mình cành rồi, với thêm về đi."
Tôi gật đầu:
"Dạ được."
Tôi cành xong rồi quay về nhà.
Vừa bước vào sân, cụ trợn to mắt, hỏi:
"Nguyên đâu rồi? Sao về cùng hai đứa?"
Tôi sững vài rồi nói:
"Nguyên ở nhà mà, chỉ với thôi."
Cụ lắc đầu quầy quậy:
"Không đúng! Rõ cùng hai đứa mà!"
Tú nói:
"Không có, với bọn con."
Cụ nói:
"Nãy cụ ở kho, hoàn toàn đâu theo rồi, mau tìm đi!"
Tôi nói:
"Không thể nào, dù còn nhỏ nhưng minh lắm, nếu theo, sẽ gọi bọn mà. Nó đâu."
Tôi vừa nói xong, sắc mặt cụ thay cụ trầm giọng nói:
"Nếu thì đâu? rõ cố tình làm nó, muốn cho ăn thịt gà nên giấu đi, đúng không?"
Tú nói:
"Không phải đâu, thật sự mà!"
Cụ vẫn mặt mày u ám, nói:
"Vậy đâu rồi? Hai đứa làm em rồi, đợi lớn về xem xử lý thế nào! Còn mau tìm đi!"
Nói xong, cụ quay bước vào kho.
Con gà mái cụ gi*t vẫn nằm đó, lông vẫn còn dính.
Tú bật khóc:
"Nguyên Phúc, đây? tích rồi!"
Tôi nói:
"Không phải mình làm mà. minh, nếu theo sẽ gọi."
Vừa dứt lời, chúng tôi khóc yếu ớt vọng ra nhà phía tây.
Không chỉ tôi cả cũng được.
Tú nói:
"Là của Bảo!"
Tôi vội chạy vào nhà phía tây, vừa vừa gọi:
"Nguyên Bảo!"
Lại khóc yếu ớt đáp lại.
Tiếng đó như phát ra cái tủ lớn, tủ này hồi môn của cụ.
Tôi ghé tai vào tủ thử, quả nhiên khóc khe khẽ của Bảo.
Tôi nói:
"Nguyên ở tủ!"
Tôi dốc mới hé khe nhỏ ở cửa tủ...