Hệ liệt TRẦN HÀNH CHI: CÔ GÁI CÁ

Chương 2

04/07/2025 14:27

Trong khoảnh khắc, toàn thân nước sục, vừa định kêu thì bước tới, ch/ặt miệng tôi.

Bàn tay đầy vết chai sạn khiến phát ra tiếng động nào, giãy giụa.

Nhưng tai khiến im bặt ngay tức.

"Tao bố mày, đừng la! Lão trưởng ngoài đó!"

Hắn thấp giọng, á/c đ/ộc nói.

Tôi đối diện với d/ao mổ, dám nhúc nhích.

Rất lâu sau, buông tay.

Tôi được, vội vàng đẩy kéo chăn trùm người, mình vào góc tường, nhìn chằm vào hắn.

Lúc này nhìn rõ mặt bóng tối, nhưng vẫn sợ hãi, tay r/un r/ẩy kiểm soát.

"Mặc kệ vừa nghe lén được cái gì."

"Mấy này ngoan ngoãn nhà, được đâu Dám ra khỏi cửa tao đ/á/nh g/ãy mày!"

Giọng nghe ra cảm xúc lạnh lùng ném lại rồi đứng dậy ra ngoài.

Tôi gần suy sụp.

Bố thật b/án tôi...

Xong rồi!

Tôi đi, bây giờ đi! Nếu thật sẽ ch//ết mất, khát sống sót lớn nỗi sợ hãi cha tôi.

Tôi vội vàng bắt đầu dọn đồ đạc cần thiết.

Đúng lúc đang ngợi lung tung thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ.

Tim chấn động, dụi mắt, chỉnh lại mái rối bù quần áo, nhẹ mở cửa sổ.

"A Bố nuôi đến nhà rồi không?"

Một bóng tường vào nhẹ đáp đất, trên còn vương mùi sữa tắm cỏ xanh.

Tôi kịp dọn ấy, hít mùi hương trên ấy, chỉ biết ch/ặt mà khóc thút thít.

Chỉ có cảm thấy chút an tâm.

Anh tên Oa, yêu.

Anh sẽ hái quả, tết vòng hoa dùng lá hát nghe.

Anh thôn, nhưng từ nhỏ lớn đây, trưởng nhặt về nuôi, coi nuôi ông ấy.

Anh chán gh/ét những hủ tục thôn, gh/ét bỏ môi phong kiến, khác hẳn với những khác thôn.

Tôi thích ấy.

Nhưng chúng vẫn chưa vỡ giấy cuối cùng.

Anh dàng dỗ lau khô nước mắt sốt ruột hỏi lại hỏi vừa nãy.

Tôi vội vàng gật đầu, kể nghe những vừa xảy lại với rằng đang dọn đồ đạc, chuẩn bị trốn đi.

Tôi tràn đầy hy vọng nhìn ấy, cùng tôi.

"Anh biết ngay mà..."

Anh dường nắm ch/ặt tay.

"Em yên tâm A sẽ ai mang hết."

"Nhưng bây giờ trốn, nếu dễ sẽ có kết cục năm xưa."

"Chúng ta cách."

Anh đầu tư, lại có chút mang.

Chị tôi?

Trong trí nhớ, gái, nhưng lớn nhiều tuổi, nhiều năm gặp rồi.

gì? Chị làm sao?"

Tôi nắm ch/ặt áo ấy, giọng hỏi.

Anh rõ ràng ngẩn người, dường kinh ngạc.

"Em... biết?"

Anh vốn nói, nhưng dưới truy hỏi chậm rãi dài, nhìn mắt có nỗi bi ai.

"Anh vốn biết rồi."

"Chị chính Ngư Nương đời trước."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn cùng phòng lạnh lùng vừa hung dữ vừa tàn nhẫn

Chương 17
Tôi mắc chứng thèm khát tiếp xúc da thịt. Mỗi lần phát bệnh, tôi lại không kiềm được mà đi tìm cậu bạn trúc mã để được ôm. Một hai lần thì còn chấp nhận được, nhưng nhiều quá khiến cậu ta bắt đầu ghét ra mặt. “Đàn ông con trai mà ôm ôm ấp ấp, mày không thấy ghê tởm à?” “Bệnh với chả tật? Toàn giả vờ thôi!” Một lần, người bạn cùng phòng lạnh lùng tình cờ bắt gặp cảnh đó. Anh không chế giễu tôi, ngược lại còn mở rộng vòng tay: “Nếu khó chịu, thì cậu đến bên tôi đi.” Từ đó về sau, mỗi lần phát bệnh, tôi đều tìm đến anh. Cho đến khi tôi cảm thấy tiếp tục như vậy thì ngại, muốn đổi người để tránh phiền phức. Thì nửa đêm hôm đó, người bạn cùng phòng lạnh lùng trèo lên giường tôi, lột áo ngủ của tôi ra…
496
2 Quỷ Cân Xương Chương 29
5 Địa Mẫu Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm