Tôi bày ra cả một màn kịch công phu, cuối cùng nhiệm vụ vẫn chẳng thành.
Tôi hối h/ận rồi, lẽ ra nên tranh thủ lúc Tống Lân còn chút áy náy lúc đưa kẹo bạc hà mà đề cập, Khi ấy, có lẽ cơ hội thành công sẽ cao hơn.
Giờ thì chẳng biết phải đối diện thế nào với lũ “lang sói” trong nhà họ Mạnh nữa.
Khoảnh khắc Tống Lân ôm Chu Hoảng rời đi, bỏ mặc tôi ngồi lại một mình, bao nhiêu tình ý tôi dành cho anh đã lạnh lẽo đến tận cùng chỉ sau một đêm ngồi lặng.
Tôi muốn chủ động rút khỏi cuộc hôn nhân này, nhưng đầu tiên phản đối lại chính là gia đình tôi.
Họ m/ắng tôi bất tài, rồi ném xuống hai lựa chọn:
hoặc khiến Tống Lân quay đầu trở lại,
hoặc ly hôn, và họ sẽ đ/á/nh g/ãy chân tôi.
Tôi sợ hãi r/un r/ẩy gửi đi tin nhắn. Rồi ngả người xuống chiếc giường đã chẳng còn hơi ấm.
Tưởng sẽ nhận lại những lời ch/ửi rủa, nào ngờ điện thoại chỉ khẽ rung. Một tin nhắn mới đến — thông báo hẹn thành công từ bệ/nh viện:
“Phẫu thuật chuyển đổi giới tính Beta.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mấy chữ ấy, mãi vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy m/áu trong người đang dần ng/uội lạnh.
Ngay sau đó, một tin nhắn khác nhảy ra:
“Sáng mai sẽ có người đến đón. Đừng mơ thoát được.”
Ngày cưới Tống Lân, tôi từng ngỡ mình thoát khỏi gia đình “tăm tối” kia.
Hai năm đầu, nhờ có anh che chở, tôi quả thực đã có chỗ dựa. Nhưng từ khi Tống Lân vướng vào Chúc Hoảng, tôi lại bị kéo xuống vực thẳm.
Thậm chí còn tệ hơn xưa.
Ít nhất trước kia, họ chỉ xem tôi như không khí.
Phản xạ đầu tiên của tôi là tìm đến Tống Lân. Nhưng gửi tin mãi, chẳng có hồi âm.
Do dự một lát, tôi gọi điện.
Mười giây dài dằng dặc sau, đầu dây bên kia mới bắt máy.
Một giọng điệu uể oải, lười nhác truyền tới:
“Xin lỗi nhé, A Lân ngủ rồi.”
Tim tôi co thắt lại, rồi lập tức dâng lên một cơn chua xót vô tận.
Tôi tưởng rằng mình sẽ không còn đ/au nữa… hóa ra vẫn đ/au đến vậy.
Ngay khi phát hiện dấu hiệu m/ập mờ giữa Tống Lân và cậu ta, tôi đã lén điều tra.
Chúc Hoảng - công tử kiêu ngạo được nuông chiều trong tình yêu, omega có độ phù hợp với Tống Lân gần như tuyệt đối.
Đúng là duyên trời định.
Làm sao tôi có thể thắng được thiếu niên tỏa sáng ấy?
Khi Tống Lân còn yêu tôi, tôi thường nũng nịu hỏi anh hết lần này đến lần khác:
“Tống Lân, anh kể lại đi… giữa bao nhiêu Alpha, Beta, Omega, tại sao anh lại chọn em?”
Anh luôn kiên nhẫn, buông bỏ mọi việc trong tay, hôn khóe mắt tôi, ôm tôi vào lòng:
“Trong buổi tiệc hôm đó, tin tức tố lan tràn khiến ai cũng rối lo/ạn, đầy d/ục v/ọng. Chỉ riêng em ngồi co ro trong góc, nhân lúc hỗn lo/ạn mà lén gắp bánh ngọt nhét đầy miệng. Hai má phồng lên như con sóc nhỏ hồi bé anh từng nuôi, đáng yêu vô cùng.”
Về sau hỏi lại, anh không còn trả lời, chỉ đi/ên cuồ/ng xâm nhập buồng sinh dục khô héo của tôi, nghiến răng thì thầm:
“Tại sao mãi không mang th/ai? Nếu em chịu mang th/ai… thì anh đâu cần phải…”
Trong lúc tuyệt vọng định gác máy, giọng thiếu niên kia lại vang lên:
“A Lân cuối cùng vẫn trở về bên tôi. Anh biết vì sao không? Vì đó là số mệnh. Con người ta không chống lại nổi số mệnh đâu.”
Đúng vậy, chắc tôi phải chấp nhận thôi.
Nhưng tại sao… lại ban cho tôi một giấc mơ đẹp như thế, rồi vội vã bắt tôi tỉnh lại?