Đi được một đoạn đường khá xa, tôi mới không kìm được mà nhảy cẫng lên một vòng.
Tôi lẩm bẩm: "Tống Thanh Lai, diễn xuất của mày đúng là vô đối, tượng vàng Oscar chắc chắn thuộc về mày!"
Bốn phần phẫn nộ, ba phần tổn thương, hai phần thất vọng, một phần tình ý vấn vương.
Thẩm Tư Tân đã đùa giỡn với tôi thế nào, tôi sẽ trả lại anh y nguyên như vậy!
Thẩm Tư Tân vẫn chưa phê duyệt đơn xin nghỉ việc của tôi, còn nhắn tin: "Cậu gi/ận tôi thì cũng đừng lấy công việc ra đùa, nếu cậu không muốn nhìn thấy tôi... tôi có thể điều chuyển cậu sang bộ phận khác được không?"
Tôi không trả lời.
Đầu tuần sau đến công ty, phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị dời đến vị trí xa Thẩm Tư Tân nhất.
"Thanh Lai, cậu với Thẩm tổng sao rồi? Cậu thất sủng rồi hả?"
"Sao không nghĩ là tôi đ/á anh ấy?"
"Không thể nào." Đồng nghiệp lắc đầu, "Ai cũng thấy rõ, cậu thích Thẩm tổng mà."
Tốt lắm! Cả thế gian đều nhìn thấy.
Thế thì đích thị Thẩm Tư Tân m/ù rồi!
Càng nghĩ càng tức.
Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Tư Tân cứ lảng vảng trước mặt tôi không hiểu cố ý hay vô tình.
Tôi còn phát hiện, kẻ trước giờ không quan tâm ngoại hình bỗng chăm chút trang phục, còn xịt cả nước hoa.
Phải công nhận, mùi khá dễ chịu.
Anh ấy còn thường xuyên đặt trà chiều cho cả công ty, khiến đồng nghiệp xôn xao bàn tán.
"Dạo này Thẩm tổng sao thế? Cư xử lạ quá?"
"Con trai vì người yêu mà trang điểm, chắc tám phần mười là đang có tình cảm với ai rồi."
"Với tần suất đặt trà chiều này, chẳng lẽ là người trong công ty chúng ta?"
"Có lẽ đấy, hình như là Đàm Lệ ở phòng bên, cô ấy xinh quá chừng..."
Mặc dù biết đó là chuyện phiếm, nhưng trong lòng tôi vẫn không khỏi chua xót.
Chắc là dù tôi có ở bên anh ấy, Thẩm Tư Tân cũng sẽ không công khai tôi.
Cả đời này tôi chỉ có thể làm... tình nhân bí mật! Tức ch*t mất!
Đứng trước bồn rửa, tôi vừa rửa tay vừa lẩm bẩm ch/ửi Thẩm Tư Tân.
Hai phút sau, cánh cửa toilet từ từ mở ra.
Tôi gi/ật nảy mình.
Thẩm Tư Tân mặt lạnh như tiền: "Đừng ch/ửi nữa, tôi nghe hết rồi."
Tôi hất nước vào mặt anh ấy: "Chính là ch/ửi anh đấy!"
Thẩm Tư Tân né người, loạng choạng suýt ngã.
Tôi vội nắm lấy cổ tay NH.
Tôi vội vàng nắm lấy cổ tay anh ấy.
Người không biết còn tưởng anh ấy ăn vạ.
"Anh đang đóng vai yếu đuối à... Anh bị sốt sao?"
"Hình như... hơi sốt."
Nhiệt độ cơ thể Thẩm Tư Tân cao bất thường, lúc này tôi cũng chẳng thèm để ý đến việc đang gi/ận dỗi anh ấy nữa, đưa tay sờ trán anh ấy:
"Anh thật sự sốt rồi, mau đến bệ/nh viện đi!"
"Tôi không đi bệ/nh viện."
"Vậy thì cứ sốt đến ch*t đi!"
"Tôi không đi bệ/nh viện," mắt Thẩm Tư Tân ươn ướt, trông đáng thương vô cùng, "Tôi muốn về nhà, cậu đưa tôi về."