Như sợ trốn bỏ chạy, tên xóm lập tức xách nhà hắn. Người xóm mới chuyển đến được hai tháng. Căn nhà bên cạnh là hắn thuê. Thường xuyên có người đến gọi hắn là đại cũng thấy vàng vài lần.
Mỗi khi họ cùng hắn, đều cúi gằm mặt đi vội qua. Tên xóm vài lần chào hỏi tôi. Nhưng nhút nhát, mỗi lần chỉ cúi mặt nhìn xuống đất, không giao tiếp.
Tên vàng lái xe chuyện với hắn: "Đại anh đáng lẽ phải từ lâu rồi, cái xó tồi tàn có gì đáng lưu luyến?"
Trần Cẩn gương chiếu yếu đuối thế kia, sao đại ca phải tự tay đến tận nơi? Việc để em và đám đàn em xử lý là được."
Hắn lạnh nhạt: "Trần Cẩn, im miệng."
Tên vàng lập tức c/âm như hến. Tôi rúm trong xe, không nhúc nhích. Mọi chuyện hôm nay xảy quá bất ngờ, óc như bị nhão thành hồ dán.
Cũng không chống cự tên xóm. Sợ chỉ cần kháng cự là họ sẽ tay với mình. đầy của hắn khiến tim đ/ập thình thịch. Cứ lặp đi lặp trong mãi không thôi.