"Lâm Mộc, anh nhìn thấu trạng thái của em. Khi nào em thỏa mãn, khi nào em mệt mỏi, anh biết rõ từng li từng tí. Tuy anh có nhu cầu lớn, nhưng nếu em thật sự không muốn, em cũng có cách riêng của mình."
"Em sẽ lén lút trốn ở công ty, giả vờ rằng ông chủ vô lương tâm bắt em tăng ca, dù dùng th/ủ đo/ạn ấu trĩ này, em cũng chưa từng nói lời chia tay với anh."
"Anh không tin em vì lý do này mà muốn chia tay với anh, chắc chắn có lý do khác. Lâm Mộc, là em tự nói với anh, hay là để anh điều tra?"
Anh ta khẽ xoa môi tôi, làm dịu giọng dụ dỗ: "Bảo bối ngoan, nói cho ông xã biết, có hiểu lầm gì thì chúng ta có thể gỡ bỏ."
Kỳ Trạm không thể điều tra ra đâu. Anh ta sẽ không biết, thật ra tôi đã phát hiện, trong lòng anh ta có một Bạch nguyệt quang rồi.
Kiếp trước, khi tôi đang chuẩn bị hành lý đi công tác cho anh ta, thì trong túi áo vest của anh ta bỗng dưng rơi ra một tấm ảnh của một chàng trai thanh tú.
Chàng trai đó, tôi không quen.
Họ hàng nhà Kỳ Trạm thì tôi đã gặp mặt vài lần rồi, nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích của chàng trai đó.
Tấm ảnh rơi ra từ túi áo n.g.ự.c của vest Kỳ Trạm, nhìn là biết là một người rất quan trọng.
Trong lòng anh ta luôn luôn có một Bạch nguyệt quang không thể quên, nực cười thay, tôi luôn nghĩ chúng tôi là mối tình đầu của nhau.
Tôi là người có sự sạch sẽ về tình cảm. Tôi có thể cho phép đối phương từng yêu đương trước đây, nhưng khi ở bên tôi, thì nhất định phải dọn dẹp trái tim sạch sẽ.
Tôi có thể x/á/c định Kỳ Trạm yêu tôi, nhưng anh ta cũng đồng thời yêu người khác.
Tôi càng rõ hơn là hai người họ sớm đã không còn khả năng nữa, nếu không với tính cách của Kỳ Trạm, dù là đối đầu với cả Thế giới, anh ta cũng sẽ ở bên người đó.
Nhưng đối với tôi, không phải thân thể ngoại tình mới gọi là ngoại tình, sự xao nhãng nhất thời trong tình cảm cũng là một loại phản bội.
Tôi không thể chịu đựng được, tôi yêu Kỳ Trạm một trăm phần trăm, nhưng tình yêu anh ta dành cho tôi thì có sự giữ lại.
Ở nơi mềm mại nhất trong tâm h/ồn anh ta luôn luôn có sự tồn tại của người khác, tình yêu của tôi và anh ta bị lẫn những thành phần khác, đây không phải điều tôi mong muốn.
Cho nên dù tôi rất yêu Kỳ Trạm, tôi cũng không muốn tiếp tục hẹn hò với anh ta nữa.
Ban đầu còn đắn đo nên mở lời như thế nào, nhân tiện Kỳ Trạm đã nói trước, vậy thì cứ theo lời anh ta mà kết thúc mối qu/an h/ệ này đi, cũng coi như giữ lại thể diện cho cả hai.
6.
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Kỳ Trạm chợt vươn tay bóp lấy mặt tôi, vẻ mặt khó chịu: "Định cứng miệng đến cùng à?"
Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không có hiểu lầm, tôi chỉ muốn thay đổi một kiểu sống. Nếu ông trời đã cho chúng ta cơ hội làm lại, tại sao chúng ta không thử tìm người khác?" Dù sao đối với Kỳ Trạm mà nói, tôi cũng chẳng phải là người không thể thay thế.
Trong lòng anh ta đã có người, tôi không chấp nhận được, thì anh ta cứ đi tìm một người có thể chấp nhận là được.
Sắc mặt Kỳ Trạm biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo như d/ao: "Em muốn thử người khác? Sao hả, chê ông xã em không cố gắng à?"
Thôi rồi, chủ đề chệch hướng hoàn toàn.
Kỳ Trạm ấn vào eo tôi bắt đầu gọi điện cho trợ lý của anh ta, giọng nói âm u, toát ra một sự t/àn b/ạo: "Lý Vân, cậu đi tìm ông chủ Tập đoàn Châu Vân, xin cho Lâm Mộc nghỉ một tháng!"
"Tiện thể, gửi cho tôi toàn bộ tài liệu của tất cả các đồng nghiệp của Lâm Mộc!"
Gọi điện xong, anh ta cúp điện thoại, cúi mắt, ánh mắt tà/n nh/ẫn nhìn tôi: "Tôi cứ muốn xem, cái công ty nát đó rốt cuộc có ai, khiến em mệt mỏi đến mức này mà còn tơ tưởng đi làm. Sao đây, một ngày không gặp thì ngứa ngáy trong lòng à?"
Mắt Kỳ Trạm nheo lại đầy vẻ nguy hiểm: "Đợi tôi bắt được cái tên tiểu tam quyến rũ em ra, tôi xem hắn là cái loại lầu xanh đã làm trò gì, mà dụ dỗ bảo bối của tôi h/ồn siêu phách lạc, mất trí như vậy, có thể thuyết phục ông xã mình đi thử người khác. Tôi thử cái ông nội em đấy!"
Anh ta vỗ vỗ mặt tôi, giọng điệu mơ hồ: "Em đúng là rộng lượng, nếu không phải em không thể mang th/ai, tôi có thể khiến bụng em lớn hơn nữa."
Một cơn gi/ận tức khắc trào lên trong lòng tôi. Mẹ kiếp, cái tên Kỳ Trạm ch.ó c.h.ế.t này, sao anh ta có thể nghĩ về tôi như vậy?
Tôi tức gi/ận không chịu nổi, quát: "Anh đừng có quá đáng! Anh dựa vào cái gì mà tự ý xin nghỉ cho tôi? Đó là công việc của tôi!"
Kỳ Trạm cúi đầu, c.ắ.n lên yết hầu tôi, hung hăng nói: "Cứ tiếp tục m/ắng đi, dù sao trước khi tôi biết được sự thật, tôi sẽ không để em bước chân ra khỏi cánh cửa này. Tôi sẽ không để em đi gặp cái thằng tiểu tam đó đâu."
"Đợi tôi tìm ra hắn, tôi sẽ tống hắn sang Châu Phi đào than, hành hạ hắn, tàn phá hắn, để hắn biến thành một quái vật x/ấu xí."
"Em thích ai, tôi sẽ h/ủy ho/ại người đó. Đợi những tiện nhân lẳng lơ kia, từng đứa đều đen thui như than, cười một cái là khắp mặt lộ ra những nếp nhăn do gió cát cào xước, tôi không tin như vậy mà em vẫn còn thích."
"Vì hắn, mà em tính bỏ rơi tôi? Mằm mơ đi!"