Đóng cửa phòng lại, vật trên giường, cảm thật vọng. Từ nhỏ đã hiểu ra lý: Trong nhà này không tôi, cũng không tôi, nhưng đối không thiếu và Trình Đào.
Giữa thời đại trọng nam kh/inh nữ mẹ, họ lại đi ngược dòng - họ trọng nữ kh/inh nam. Chị từ lúc lọt lòng đã nâng niu như hạt châu trên tay.
Lý do sự tồn tại ư? năm đó bà mang th/ai ngoài ý muốn, phát hiện ra đã bốn tháng. Vốn bỏ cái th/ai, đã vào tận phòng phẫu thuật nhưng tiếng kéo lách cách bác sĩ lại sợ hãi bỏ chạy. Về nhà bạc với bố, họ quyết định: sinh đi! Nếu là cả nhà vui mừng, trai thì... nhà mình cũng chẳng thiếu bát cơm".
Hôm sau, ngủ say bỗng bị Trình Đào dậy.
Tóc giả, tất da...
Một tiếng sau, đội mèo, mặc hồng phấn đứng nghịu. Trình Đào gật gù hài lòng rồi ra phòng khách.
"Bố nhìn trai con thương không ạ?"
Hai vị tivi sang, mắt sáng rỡ. "Úi chà, Thành Thành thương quá!" Mẹ reo lên.
Bố hỏi bằng giọng phân vân: thôi thế này làm gì? trai phải khí phách chứ?"
Tôi đỏ mặt tía liếc chị. Trình Đào nhảy cẫng đến cạnh bố, nịu vòng tay qua cánh tay ông: "Bố ơi~ ta đã mời chị tiếp rồi chị ấy xin Thiếu người đón khách, con đành nhờ trai giúp đỡ thôi."
Nghe vậy, thái độ chuyển độ: "Ừ, con cứ việc sai nó giúp thêm nhiệt tình hỏi: "Mấy đi? Để đưa."
"Không cần đâu bố. Tụi con đi rồi."
"Con rư/ợu đi khai trương, người ngoài biết lại cười cho. Cứ để đưa!"
Mẹ phụ họa: "Đào Đào cứ để đưa Ông ấy đâu chỉ đưa con, ông ấy muốn đi cửa mới mở thế nào đấy!"
"Vậy... cảm ơn ạ."
Tôi thu lu ở góc sofa, nhìn ba con họ quây quần ấm áp, lòng se lại.