Qủy Vào Cửa

Chương 12

10/06/2025 12:05

Lời ông Tôn vừa dứt, đám đông trong sân đồng loạt hưởng ứng, ai cũng đòi Cụ tôi phải nhổ bỏ hàm răng mới.

Cụ tôi khẩn thiết nói:

“Con ơi, con nghĩ cách giúp mẹ đi. Mẹ không phải yêu quái đâu.”

Ông tôi nhíu ch/ặt mày:

“Mẹ cũng đã thấy rồi đấy, Trần M/ù là yêu quái, hắn đã ăn thịt cả thằng Hai lẫn thằng Ba.”

“Mẹ già rồi, giữ mấy cái răng đó làm gì?”

“Mẹ nhổ đi, con sẽ m/ua thịt mỡ cho mẹ ăn.”

Cụ đứng đờ ra vài giây, giọng nức nở:

“Con ơi, mẹ đã đưa hết của hồi môn cho con, con cho mẹ một đường sống nhé?”

Ông tôi mặt tái mét:

“Mẹ cứ nghe lời đi. Trong miệng mẹ còn một cái răng, mọi người không yên tâm được.”

Cụ nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn ông tôi:

“Thế mẹ đi có được không?”

“Mẹ rời khỏi làng, không làm mọi người khó chịu nữa.”

Lời bà vừa dứt, dân làng nhìn nhau chờ quyết định.

Ông tôi do dự một lát rồi gật đầu:

“Được.”

Đám đông im lặng đồng ý với quyết định của ông tôi.

Cụ khom lưng bước vào phòng tây, ôm ra một chiếc hộp sắt.

Bà ôm hộp, đi ra cổng, quay lại liếc đám người trong sân lần cuối rồi bỏ đi.

Vừa thấy Cụ khuất bóng, hai thanh niên trong làng liền đuổi theo.

Ông tôi thở dài:

“Mẹ tự chọn con đường này, đừng trách con.”

Nói xong, ông bắt đầu lo hậu sự cho ông Hai và ông Ba.

Trong sân dựng linh đường, đặt hai cỗ qu/an t/ài.

Tôi lạy bài vị của hai ông, dân làng cũng lần lượt vào viếng.

Đến tối, mọi người vẫn tụ tập trong sân chờ tin hai thanh niên.

Gần đến giờ Tý mà vẫn chưa thấy ai về.

Bà nội tôi thì thào:

“Hay là có chuyện gì rồi?”

Ông tôi nhíu mày:

“Không thể.”

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa đùng đùng vang lên, cả sân gi/ật mình.

Ông tôi gằn giọng:

“Ai đấy?”

Giọng Cụ vọng từ ngoài cổng:

“Con ơi, mẹ đây. Mẹ để quên vàng trong nhà, mở cửa cho mẹ vào lấy.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
5 Thai nhi quỷ Chương 27
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm