Tiêu Thượng Hoài ánh dậy sóng, đặt ta hắn:
"Lần thứ đ/á/nh đây."
Sau đó, hắn lại ta má trái:
"Lần thứ hai, đ/á/nh đây."
"Lần này, muốn đ/á/nh chỗ nào?"
Ta hừ lạnh, chậm rãi nhìn xuống dưới.
Có gan để ta đ/á cước.
"Chỗ này được, lát nữa còn phải dùng."
Tên khốn này đúng sợ thật.
"Ngươi dùng liên quan gì ta?!" tiếp, cũng biết ta nam chuyện hôm nay cứ xem như chưa từng xảy đi."
"Không thể xem như chưa từng xảy ra." Thượng Hoài nghiêm túc lạ.
Ta cắn môi, lòng nói: "Lắm lắm ta bồi thường tiền cho ngươi..."
Ta chằm nhìn Thượng Hoài, chỉ mong hắn đừng mở miệng sư tử ngoạm.
Nhưng hắn lại bất ngờ chạm mặt "Chúng ta đã thân rồi, phải sao?"
Không khí bỗng nên lạ.
Ta hất hắn ra, cố chấp biện hộ:
"Người thân với Tần Niệm Niệm, liên quan gì Lý Tam ta!"
"Bất kể tên gì, vẫn ngươi."
"Làm Vương phi, sau này ta nuôi ngươi, chịu không?"
Đây con đường ta chưa từng nghĩ đến.
"Không chịu, giả nữ phiền phức lắm."
"Cứ chính được, suy nghĩ thêm đi." Thượng Hoài thầm bên tai ta.
Ta chưa bao giờ tin quý từ trên trời rơi xuống, tên này chắc ý đồ gì với ta.
Hỏi cho trước, kẻo sau này gánh nổi.
"Tại sao lại ta?"