"Vậy anh cứ nói giá đi. Bao nhiêu tiền thì anh mới tự rời đi?"
Tôi ngồi trên ghế sofa, chân mày nhíu lại có thể buộc thành nút ch*t.
Người đẹp trai này tên là Kỷ Hoài Ứng, anh ta nói hắn là bạn trai cũ của Thẩm Mạc Thành, cũng là mối tình đầu. Những năm trước vì một số hiểu lầm nên phải ra nước ngoài, hai người vì thế buộc phải chia tay.
Giờ anh ta đã trở về, muốn cùng Thẩm Mạc Thành bắt đầu lại.
"Em ấy là chồng tôi. Tôi không b/án em ấy." Cho dù hắn có b/án tôi đi. Tôi cũng không b/án hắn.
Kỷ Hoài Ứng như nghe thấy trò đùa tày trời, dựa vào lưng ghế sofa, cười phá lên: "Không b/án anh ấy?"
Anh ta lặp lại lời tôi, âm cuối kéo dài, mang theo vẻ chế nhạo lười biếng: "Điền Xuân Sinh, anh có nhầm lẫn gì không?"
"Tôi là thiếu gia duy nhất của nhà họ Kỷ, tôi và A Thành còn là bạn thuở nhỏ. Năm đó nếu tôi không ra nước ngoài, anh ấy đã không có cơ hội bị người ta h/ãm h/ại, càng không đến nỗi sa cơ lỡ vận để bị loại người như anh nhặt được."
A Thành... Tôi còn chưa từng gọi vợ như thế.
Tay tôi đặt trên đầu gối, đầu ngón tay vô thức cào vào vải quần.
"Tôi khuyên anh cầm tiền sớm tự rời đi. Nếu không, đợi đến khi A Thành biết tôi đã trở về, anh sẽ không có cả thời gian thu dọn hành lý, cẩn thận mất cả người lẫn của."
"Rốt cuộc anh có gì đâu, ngay cả thân thể cũng t/àn t/ật. Anh ấy ở cùng anh cũng chỉ là nhất thời mới lạ, dùng anh để khuây khỏa nỗi cô đơn. Giờ người yêu thật sự đã trở về, đồ chơi như anh, cũng nên lăn về chốn cũ của mình đi."