Buổi tối Tạ Yến Trì trở về.
Khi anh ấy bước vào nhà, tôi bĩu môi nói: "Lão Vương nhà tôi khi vào nhà thường bước chân trái, không như một số người bước chân phải."
Anh ấy lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lập tức nói với giọng điệu châm biếm: "Lão Vương nhà tôi rất hay cười, không như một số người lúc nào cũng lạnh lùng, thật khó chịu."
Tạ Yến Trì cố gắng nhếch mép, nhưng nụ cười rất gượng gạo.
Tôi lại đảo mắt, tiếp tục nói: "Chà, Lão Vương nhà tôi cười đẹp lắm, không như ai đó cười như mếu."
Tiếng "tách" đèn tắt. Làm gián đoạn ý định tấn công tiếp của tôi.
Tạ Yến Trì như đi/ên, cắn lấy môi tôi: "Không được nhắc đến Lão Vương, cấm nhắc, cấm nhắc, anh gh/ét hắn."
……
Suốt quá trình, tôi không thể mở miệng phát ra âm thanh nào ngoài ti/ếng r/ên rỉ.
Tạ Yến Trì thật sự tức đi/ên lên. Cũng không giữ thể diện anh chàng cool ngầu nữa. Vừa khóc vừa làm.
Tôi cũng muốn khóc. Sướng mà. Hừ, đó là cái giá của việc không tin tôi.