Trước sự ngàng tất cả mọi mỉm cười:
"Tạm thời có gì đâu, mọi vất rồi."
"Đây ạ."
【Cái gì thế này? không phải nhân họ Lục, mới chủ sao?】
【Đùa à? Nhận nhầm cả chủ mình, nên sa thải mấy nhân viên này đi.】
【Không thể nào, làm sao thành con dâu họ Chắc họ nhầm rồi Thị tập đoàn hãy điều tra rõ, đừng để kẻ mạo danh lộng hành, trả lại công cho tôi.】
【Có khả năng nào sự nhân không? Dương Dương đầu nói bố thằng mà.】
【Bạn trên kia ổn không? Nếu hắn nhân thì sẽ tr/ần truồ/ng bò tây thành sang đông thành.】
Những ủng bị chỉ dữ dội.
Lương Nhược sửng sốt, giọng the thé:
"Anh nhầm đây mới nhân."
Lâm gượng gạo:
"Có lẽ họ nhầm thôi, ngày nào cũng có giả làm nhân, nhầm lẫn cũng khó tránh khỏi."
Người phụ điềm tĩnh đáp:
"Chúng chỉ làm theo chỉ thị nhận được. đừng ngờ tính chuyên nghiệp tôi."
Lời nói này như t/át thẳng vào mặt Lâm Nhi.
Lương Nhược phủ nhận kịch liệt:
"Không thể nào! cái thá gì mà dám nhận nhân?"
Người phụ nghiêm mặt:
"Xin đừng phạm chủ tôi. Nếu không, sẽ buộc phải chối tiếp vị."
Lâm gắng tỏ ra tĩnh:
"Thôi nào Nhược chắc trên nhầm thôi. Đừng nóng, ta nên chút. Vào đi kẻo trễ tiến độ."
"Tần hiền quá! Theo nên đến cùng, không dám mượn danh nhân l/ừa đ/ảo nữa."
Đúng lúc này, phụ ấn tai nghe x/á/c nhận:
"Vâng, rõ ạ."
"Mời mọi đi theo tôi."
Chúng theo chân phụ đến bãi cỏ trước khu vui chơi.
Một gió thoảng qua, những cánh hoa anh đào rơi lả tả.
Bỗng phía sau vang lên giọng nói quen thuộc...