Sau khi tắm và tiêm th/uốc, tôi lê bước về phòng.

Hai bạn phòng đã tắm xong, Bùi Thời Nhiên đang ở trong phòng tắm.

Nhưng mùi pheromone vẫn còn vương lại.

Chỉ một chút cũng đủ khiến th/uốc ức chế mất tác dụng, tôi uể oải tựa đầu vào giường, thầm than thở: Tối nay ngủ kiểu gì đây?

Bảo họ kiềm chế pheromone ư?

Không được, họ sẽ hỏi tại sao Beta lại quan tâm chuyện này.

Hay tôi nên liều mình ngủ chung với Bùi Thời Nhiên?

Chắc cậu ấy sẽ ném tôi ra khỏi phòng mất.

Đang bối rối thì cửa phòng tắm mở ra.

Bùi Thời Nhiên bước ra, tóc còn ẩm ướt, đôi mắt đen nhánh.

Nhớ đến việc cậu ấy mở cửa sổ lúc nãy, tôi định chào hỏi một cách thân thiện.

Nhưng cậu ấy đã đến bên giường tôi, hỏi nhỏ: “Diệp Trí Hạ, cậu không khỏe à?”

Có lẽ do sắc mặt tôi tái nhợt, nên tôi không giấu giếm mà trả lời: “Hơi mệt một chút.”

“Tớ đưa cậu đến bệ/nh viện.”

“Không cần đâu, chỉ đ/au đầu thôi, tớ chịu được. Cảm ơn cậu.”

Tôi nở nụ cười gượng gạo.

Bùi Thời Nhiên hơi nhíu mày: “Làm sao để hết đ/au?”

Đang lén hít mùi tuyết tùng trên người cậu ấy, tôi buột miệng nói: “Lên giường cậu ngủ là hết đ/au ngay ấy mà.”

Ánh mắt cậu ấy chợt tối sầm.

Tôi gi/ật mình tỉnh táo lại.

Ch*t ti/ệt, tôi vừa nói gì thế này?

Đang định xin lỗi thì Bùi Thời Nhiên chậm rãi đáp: “Được.”

Tôi ngẩn người: “Hả?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm