Duyên Nợ Trói Buộc

Chương 9

21/02/2025 11:33

Về đến nhà

Tôi cẩn thận cất chiếc trâm vào hộp.

Ngả người trên ghế, vắt chân chữ ngũ lướt điện thoại thả ga.

Nhưng ngồi một lúc thì cảm thấy lạnh cóng người.

Giữa mùa hè nóng bức.

Điều hòa chưa bật mà nhiệt độ trong phòng tụt thấp như tủ đ/á.

Tôi xoa xoa cánh tay, nghi ngờ nhìn quanh rồi lục tủ lôi ra mấy chiếc chăn len.

Kệ đi!

Vui trước đã!

Hai tiếng sau vẫn tỉnh như sáo.

Định đứng dậy lấy nước thì một giọng nói khàn đặc vang lên bên tai:

"Mày định thức đến sáng à?"

Tim tôi đ/ập thình thịch.

Giọng điệu thô ráp này chắc chắn không phải Thương Mộc.

Nhưng ngay sau đó, một lực vô hình kéo tôi sang bên.

Gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.

Tôi ngạc nhiên:

"Anh... anh đang vỡ giọng à?"

Hắn méo mặt, giơ tay chộp vào khoảng không.

Xèo một tiếng.

Một bóng m/a khô quắt hiện hình, toàn thân bao phủ khí đen.

Nó đang trừng mắt nhìn tôi với vẻ oán đ/ộc.

Thương Mộc nheo mắt, tay kết ấn.

Bóng m/a co quắp thành cục, ngũ quan nhăn nhó co gi/ật đi/ên cuồ/ng.

Xem mà thấy đ/au.

Tôi ấp úng: "Sao lại có q/uỷ dữ ở đây?"

Thương Mộc liếc nhìn tôi đầy ẩn ý:

"Cô biết nhiều đấy."

Chưa kịp đáp lại, hắn tiếp tục:

"Đã nhận ra nó là á/c q/uỷ, hẳn cũng biết chúng phải nhập mộng mới hút được h/ồn phách?"

"An Bối Bối này..."

"Bắt con q/uỷ chuyên làm bóng đ/è phải thức trắng đêm nhìn cô lướt điện thoại."

Tôi: ".................."

Vô tình lướt mắt qua bóng m/a.

Nó lầm bầm ch/ửi rủa thậm tệ.

Tôi giơ tay vô tội:

"Thật không phải lỗi của tôi."

"Còn 4 tiếng 20 phút 58 giây nữa là thành đại gia rồi, ai mà ngủ được chứ?"

Ác q/uỷ, tắt thở.

Dĩ nhiên không phải do tức gi/ận.

Thương Mộc thấy nó giãy giụa định lao tới, vung tay triệt tiêu:

"Tà đạo này nuôi q/uỷ hút mạng bao người."

"Đáng ch*t."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sư phụ mỗi ngày cầu xin tôi đừng phá vỡ cảnh giới nữa.

Chương 164
Trước hết, kết luận là: Tuân Diệu Lăng đã xuyên việt. Hơn nữa, cô ấy xuyên việt đến một thế giới tu tiên. Tin tốt: Cô ấy có linh căn tuyệt hảo, ngộ tính siêu quần, việc đột phá dễ dàng như ăn cơm uống nước, chỉ trong vài năm đã đạt đến cảnh giới mà thường nhân không thể sánh bằng. Tin xấu: Thiên đạo nhắm vào cô ấy. Cô đột phá càng nhanh, thiên đạo đánh càng hung, dường như có chủ ý muốn cô chết. Sư phụ tận tình khuyên bảo: 'Ngoan đồ, chúng ta có thể đừng đột phá được không?' Sau khi bị thiên lôi đánh cho toàn thân nám đen, Tuân Diệu Lăng gật đầu liều mạng. Nhưng, không ngờ rằng, do tư chất quá nghịch thiên, việc đột phá không chịu sự kiểm soát của cô. Đi du lịch chiêm ngưỡng di tích lão tổ nhà khác, cô đột phá. Tham gia thi đấu của tu tiên môn phái, chỉ xem một hồi, cô đột phá. Khi tiên ma hai phe giao chiến tại bí cảnh, cô ra tay trừ ma, cô đột phá. Mọi người đều thốt lên: '... Không phải, thiên đạo ngươi mở mắt xem đi, cái này có hợp lý không?!' Trường cảnh một: Người mang kim thủ chỉ, Long Ngạo Thiên sư điệt, tự tin khiêu chiến thiên tài tu tiên Tuân Diệu Lăng, bị cô đánh bại ba lần, phá vỡ phòng ngự, đạo tâm tan vỡ. Từ đó, thiếu niên mất hẳn quyền nói những lời cuồng ngạo. Hắn buộc phải giả vờ rộng rãi khiêm tốn trước mặt mọi người. Chỉ vào ban đêm, khi không ai thấy, hắn mới đấm ngực dậm chân, âm thầm rên rỉ: 'Không phải, nàng dựa vào cái gì vậy?!' Đến nỗi hệ thống nhiệm vụ, vốn chỉ ban bố, cũng lên tiếng: 'Ngươi nói ngươi không có việc gì chọc giận nàng làm gì?' Trường cảnh hai: Thiếu chủ lang tộc, thân mang nhân yêu hỗn huyết, nhiều lần bị xa lánh trong tu tiên tông môn, sống trong sợ hãi. Nhưng đó là do tộc nhân cố tình sắp đặt. Đàn sói muốn tiêu diệt thiện lương trong xương cốt hắn, loại bỏ sự thân cận với nhân loại, biến hắn thành yêu tôn lãnh khốc tàn nhẫn. Rồi Tuân Diệu Lăng mở miệng nói ba câu: 'Ngươi nói trên người hắn có yêu huyết, vậy thì sao? Thuần huyết đại yêu ta đều đánh không lầm, huống chi hắn là nhị đại hỗn huyết. Có ta ở đây, hắn còn có thể phiên thiên?' Ba câu đó biến con sói âm u thành chó Samoyed nuôi trong nhà. Đàn sói: '... Thôi vậy, tộc ta bỏ cuộc!' Trường cảnh ba: Tiểu sư muội y tu, thể chất đặc thù, trời sinh thánh mẫu, luôn nhẫn nhục chịu đựng. Mỗi lần Tuân Diệu Lăng gây rối trước, cô ấy phải cứu chữa phía sau, ngăn họ 'thăng thiên'. Cứu một, hai, ba, bốn người, cứu nhiều đến chết lặng. Cuối cùng, khi người khác lại muốn PUA cô, ép cô phóng linh huyết chữa thương, cô mặt không chút thay đổi nói: 'Cái này còn không nặng bằng một đạo kiếm khí của tiểu sư tỷ ta. Nhiều người như vậy đều tự khỏi, sao ngươi không được? Là không muốn sao? Ngươi bị thương không phải trách nhiệm của ta. Đồ ăn liền đi luyện!' Trong truyền thuyết, Tuân Diệu Lăng của Quy Tàng tông là một người rất tồi tệ. Thần tiên, yêu ma, không ai không ghét cô. Vì cô thường nói: 'Ai, ta thực sự không muốn đột phá.' Nội dung nhãn hiệu: Thiên chi kiêu tử, Tiên hiệp tu chân, Sảng văn, Nhẹ nhõm.
Linh Dị
Ngôn Tình
280
Thế thân Chương 22
Mầm Ác Chương 12