Người ấy như cầu vồng

Chương 18

15/11/2025 20:47

Lâm Tham Thương không nói với tôi thêm một lời nào nữa.

Chúng tôi lại trở về trạng thái như hai kẻ xa lạ.

Trong hai kỳ thi liên trường của thành phố, Lâm Tham Thương đều giành giải nhất.

Tương lai rộng mở.

Còn tôi, khó lòng qua được điểm sàn đại học.

Về đến nhà, người giúp việc đang nấu ăn, mẹ kế bế đứa em trai nhỏ, bố thì đang nựng nịu nó.

Một khung cảnh gia đình hạnh phúc, hoàn chỉnh — chẳng liên quan gì đến tôi.

Thấy tôi bước vào, bố chỉ liếc một cái rồi tiếp tục cười đùa với đứa con trai nhỏ.

"Bố thấy dạo này con cũng chẳng cần đến trường nữa. Dù sao cũng sắp đi du học rồi. Ở nhà chơi với mẹ và em trai cho vui."

Tôi dừng bước, cười lạnh.

"Đó là vợ con của bố, chẳng liên quan gì đến tôi."

Bố ngẩng đầu: "Hà X/á/c, xin lỗi mẹ và em trai đi."

"Xin lỗi?"

Tôi trợn mắt nhìn mẹ kế, "Khúc Man, bà lợi dụng lúc mẹ tôi ốm liền leo lên giường bố tôi, khiến bà ấy tức đến ch*t, bà đáng nhận lời xin lỗi sao?"

"Mẹ tôi có người bạn thân như bà, đúng là xui tám đời—"

"Bốp!"

Cuốn "Tư Bản Luận" bay tới đ/ập vào đầu tôi, bìa cứng đóng kim làm trầy trán chảy m/áu.

Bố mặt đen như mực: "Nhặt sách lên, cất về phòng sách. Bố sẽ gọi cho giáo viên của con, từ nay con không cần đến trường nữa."

Tôi bị đ/á/nh xong, mẹ kế mới dịu dàng khuyên: "Anh à, Hà X/á/c còn nhỏ, lời nói của nó làm sao đáng tin được? Anh xem, nếu làm tổn thương con thì biết làm sao?"

Tôi cười gằn: "Không đến trường cũng được, chỉ là hai người nên đề phòng, biết đâu một ngày nào đó đứa con trai nhỏ của các người sẽ ch*t trong tay tôi."

"Bốp!"

Thêm cuốn sách bay tới, tôi né người, cuốn sách đ/ập vỡ bình hoa phía sau.

Tôi cười nhạo bỏ lên phòng.

Hôm sau, tài xế thông báo tôi không cần đến trường nên không có xe đưa đón.

Còn bố tôi dường như thực sự sợ tôi làm hại hai mẹ con kia, đã m/ua vé máy bay đưa họ đi nghỉ dưỡng.

Tôi bắt đầu sống vô công rỗi nghề, suốt ngày la cà với lũ công tử khác.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm