“A!”

Trong không khí tỏa ra mùi thối của da thịt bị ăn mòn.

Trên làn da của Lý Nguyệt phủ đầy bọt đỏ và tơ m/áu.

“Các người đều đáng ch*t!”

Cô ta che khuôn mặt vô cùng dữ tợn, quỳ dưới đất la hét.

Một khuôn mặt trẻ sơ sinh màu đen lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu của cô ta.

Mấy phút sau, khuôn mặt kia dần dần ngừng lại, biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ.

Cơ thể bé nhỏ, con mắt to to của nó dường như giống hệt đứa trẻ tôi bóp nát ở khách sạn.

Tôi bật cười, không ngờ rằng Lý Nguyệt lại sinh th/ai đôi.

Sau khi q/uỷ anh xuất hiện, nó lao nhanh lên người Lưu Thu Thu, đi/ên cuồ/ng cắn đầu của cô ấy.

Chu Trí vội vã móc túi, nhưng không móc ra được thứ gì, cậu ta lo lắng nói: “A Thi, anh hết linh phù rồi, em mau ra tay, ra tay c/ứu cô ấy.”

Tôi sững người nhìn cậu ta.

Cậu ta bảo tôi đi c/ứu người con gái khác.

Cho dù cậu ta và người này chỉ có duyên gặp mặt một lần.

“Ra tay c/ứu cô ấy?”

Lưu Nguyệt lộ ra một con mắt qua kẽ ngón tay, nham hiểm nói: “Tôi đã sớm chú ý ở đây không có bất cứ hơi thở của cao nhân đắc đạo, đêm nay, tất cả những người có mặt đều phải ch*t tại đây!”

“A Thi!”

Mắt thấy đầu của Lưu Thu Thu đã bị cắn tạo thành một lỗ hổng, Chu Trí càng thêm lo lắng: “Cô ấy sắp ch*t rồi, em mau ra tay đi!”

Lúc này, tôi mới bàng hoàng hiểu ra, Chu Trí không phải yêu tôi.

Cậu ta chẳng qua chỉ là người có tấm lòng Bồ T/át, thiện tâm mà người đời hay nói, gặp được người nào cũng sẽ giúp đỡ.

Giọng của Chu Trí đột nhiên trầm thấp, trong đôi mắt của cậu ta dường như có thất vọng: “Lần trước rõ ràng em đã gi*t q/uỷ anh, tại sao lần này em không thể ra tay c/ứu người?”

Tôi thờ ơ: “Tại sao tôi phải c/ứu cô ta? Chu Trí, tôi trước giờ không phải người lương thiện gì đó.”

“Ha ha, cô c/ứu được cô ta sao? Cho dù là Thiên Vương tới thì mấy người cũng phải ch*t!”

Lý Nguyệt chỉ tay vào tôi, ra mệnh lệnh với q/uỷ anh: “Bé con, ăn cô ta trước!”

Q/uỷ anh bò về phía tôi: “Hì hì, chị ơi, chị trông thật ngon.”

“Ồ, bé trông cũng rất dễ bóp.”

Tôi thản nhiên đáp lại một câu.

Sau đó, giơ tay bóp vỡ đầu của q/uỷ anh.

Bóng q/uỷ lập tức tan biến như tro bụi.

“Cô... cô không mời đạo sĩ, bản thân cô vốn là thuật sư?”

Con ngươi của Lý Nguyệt dường như sắp rớt ra do sợ hãi: “Cô trẻ như vậy, sao có thể là thuật sư?”

Tôi chậm rãi đi đến trước mặt cô ta: “Nói đi, cô muốn ch*t như thế nào.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm