Thiên Thu Vạn Tái

Chương 10

29/09/2025 20:02

Điều tôi chưa từng nghĩ tới là Giang Vạn Tái lại muốn dẫn tôi vào phòng ngủ.

Hoá ra suy đoán của tôi là đúng, anh thực sự sống ngay trong cửa tiệm.

Giấc mơ đêm qua vẫn còn in rõ, chắc chắn khuôn mặt tôi đang đỏ ửng một cách kỳ quái, đủ để khiến anh nghi ngờ.

Thế là cảnh tượng khó hiểu xuất hiện.

Tôi bám ch/ặt vào khung cửa, nhất quyết không chịu buông tay.

Giang Vạn Tái cũng không nhượng bộ, kéo mạnh đồng phục của tôi: "Buông ra ngay, để tôi bôi th/uốc cho nhóc."

"Không cần! Vết thương nhỏ thế này, liếm vài cái là khỏi."

Tôi giãy giụa chống cự, không hiểu sao mình lại rơi vào tình huống lố bịch đến thế.

Đột nhiên anh bật cười, tôi tò mò ngoái đầu lại, thoáng thấy đôi vai rộng lay động theo từng nhịp cười.

"Ừm, bảo sao cứ cảm thấy quen quen. Dáng vẻ của nhóc khi gi/ận dữ trông như mèo bị bắt đi tắm vậy."

Không hiểu vì sao Giang Vạn Tái lại cảm thấy cần phải giải thích với tôi.

Nhưng chỉ mang đến tác dụng ngược, nghe xong, tôi tức gi/ận hét lên: "Em không phải mèo!"

Khi sự chú ý của tôi bị phân tán, đang mải phản bác thì anh đã nắm thóp.

Một bóng đen thoáng qua trước mắt.

Chưa kịp định thần, tôi đã bị Giang Vạn Tái ghì ch/ặt, ép nằm ngửa ra giường cùng hộp y tế.

Để ngăn tôi bỏ chạy, anh dùng hai chân kẹp ch/ặt đầu gối tôi.

Hai đầu gối bị ép sát vào nhau, va chạm, đ/è nén, không thể tránh khỏi cọ xát.

Qua lớp quần thể thao, tôi cảm nhận được cơ đùi của anh đang căng cứng, tim tôi đ/ập thình thịch như trống bỏi.

"Ngoan nào, xong ngay thôi."

Giang Vạn Tái tưởng tôi cảm thấy nh/ục nh/ã vì bị hạn chế tự do, bèn nhẹ giọng vỗ về.

Tôi từ bỏ việc giãy giụa, ngoan ngoãn nằm im.

Bởi tôi đã nhận ra điều chí mạng: Khoảng cách gần đến mức này, chỉ cần dám nhen nhóm chút ý niệm x/ấu, tôi sẽ lộ bản chất ngay trước mặt anh.

Giang Vạn Tái xử lý vết thương, hoàn toàn không hay biết, lầm tưởng cơ thể tôi r/un r/ẩy là do đ/au đớn.

"Đau lắm à? Cố chịu thêm chút nữa."

Thời gian như kéo dài vô tận, từng phút từng giây đều là cực hình.

Đầu ngón tay anh thô ráp nhưng vô cùng khéo léo, thao tác với các dụng cụ y tế trông rất thuần thục.

Nhưng động tác khử trùng quá tỉ mỉ, mỗi lần dùng tăm bông chạm vào khóe miệng đều để lại vết bỏng rát.

Hơi nóng tích tụ từng chút trong cơ thể, đẩy cao biên độ và tần suất r/un r/ẩy của tôi.

Trong cơn mê muội, tôi cảm thấy mình như ngọn núi lửa đang hoạt động, sắp phun trào dung nham trước mặt Giang Vạn Tái.

Để che giấu gương mặt nóng bừng, tôi cúi đầu thấp hơn.

Cuối cùng thì việc khử trùng cũng kết thúc.

Liếc mắt thấy tay anh đang tiến lại gần, tôi vội gi/ật lấy miếng băng cá nhân, lầm bầm: "Để em tự làm."

"Được."

Giang Vạn Tái không ép nữa.

Nhưng vẫn đứng ngay trước mặt tôi, hai chân vẫn kẹp ch/ặt.

Anh như muốn nói điều gì đó, có lẽ định hỏi về ng/uồn gốc vết thương của tôi.

Nhưng lời nói quanh quẩn trên đầu lưỡi, cuối cùng phát ra thành câu: "Thẩm Thiên Thu, muốn đi dạo hóng gió không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
2 Cháo Ấm Chương 17
6 Vào Hạ Chương 17
7 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm