"Tôi cười vãi đạn này mặt vỡi, sai sót to thế này rồi còn tỉnh nói xàm ở đây."
"Đúng rồi, rõ giám định cổ vật, giờ vai đồng nữa. với chả có trừ tà được không đấy?"
"Đồ xạo chóa cút xéo ngay đi!"
"Giờ đang hot thế này, làm nỡ tắt được. Mấy con này vì nổi tiếng gì dám làm, đủ thứ nhí ra."
Bình ào ào xối xả toàn ch/ửi tôi, Chu Thịnh cười lăn lộn ôm bụng.
"Giám định cổ vật không xong, giờ chuyển sang nhanh thế à? Bịa tiếp kể xem bì này quái gì nào?"
"Tôi không đùa đâu!"
Mặt tôi nghiêm lại, trong khung hình, nội Chu Thịnh đã rời phòng Bà cụ đi cứng đờ, chỉ còn tối đa ba tiếng nữa thành cương thi.
Tôi sâu, tay xuống đ/á/nh thịch thịch:
"Chu Thịnh, nghe đây! sau khi da sẽ ăn thịt người nạn nhân trước, nhất bảy người. Anh phải đưa cả nhà đi ngay, tìm đông người mạnh. Sau đó tìm pháp tay mới thoát nạn."
Chu Thịnh vỗ tay lia lịa trước ống kính:
"M/ộ Dung Nguyệt, bọn l/ừa đ/ảo bên Myanma không mời thật phí cả đời! Tiếp định nói chính nhân, thu vài trăm triệu để mạng tôi chứ gì?"
"Thấy tôi giàu trăm tệ phí giám định chê ít, muốn ki/ếm món lời to hả..."
Tôi c/ắt ngang lời hắn:
"Lầm rồi! không phải pháp, mạng không được anh đâu."
Tôi chỉ sinh viên khảo cổ bình thường. được chuyện này nhờ nội.
Ông nội tôi trước làm đạo m/ộ.
Ông thường nói: "Giá mà không bẫy quá, lão tử đào tr/ộm cả lăng tẩm Thủy Hoàng!".
Tôi mắt thán phục:
"Ông ơi, biết bẫy Ông từng xuống đó à?"
Ông thở dài:
"Xuống con Ý công an canh quá!"
Cả đời sợ nhất công an, tr/ộm m/ộ chục năm cùng vẫn lưới.
Ăn cơm tù năm, ra tù rửa tay gác ki/ếm.
Những chuyện xưa kể cho tôi nghe, kinh khủng nhất gặp phải bì thi.