Mẹ đã có gia chẩn cho bố.
Đó do Trần xếp.
[Tại sao anh giúp thế?]
Thấy em đẹp thôi. Hai triệu đủ đổi lấy đó.
Điện thoại kia im rất lâu.
[Nếu thích em thì sao…]
[Trần Sinh.]
Tôi vội ngắt lời: còn việc, trước nhé.]
Cúp thoại xong, tim vẫn đ/ập l o ạ n nhịp.
Chỉ câu thích đó mà lòng rối bời.
Nhờ có gia anh xếp, tình trạng bố cải thiện.
Tôi tập trung bộ tâm trí vào dự công ty.
Nhưng một lần tin về Trần trong cuộc gọi từ Lưu Triết.
Vừa bắt máy.
Đầu dây kia đã vang lên giọng đầy lắng:
[Trang Ninh, đi. Chu Liễm định u a xe trên núi.]
[Ừ.] Tôi thản [Khi anh c h ế t thì báo tôi. Tôi sẽ ăn mừng.]
[Trang Ninh, núi Vô Dạng rất n u y h i ể m, tâm trạng Chu Liễm đang ổn định. người đều lắng…]
[Tôi s độ được đâu.]
Có vẻ anh ngờ thẳng vậy.
Trước đây, Chu Liễm hay thích đua xe m ạ o h i ể m.
Anh bất chấp mạng sống chỉ tìm cảm giác í c h t h í c h.
Lần đứng ra ngăn cản.
Không ai cản nổi anh ta, chỉ có làm được.
Nhưng đổi lại, trở thành người phụ nữ hay quản chuyện anh ta.
Tôi định máy.
Nghe thấy anh với ai đó:
[Trang Ninh đâu. Sao Chu Liễm đua với Trần cơ chứ?]
[Khoan đã, anh ai u a với anh ta?]
[Trần Sinh.]
Hơi thở chợt trở nên nặng nề.
Tôi hít một hơi sâu: [Gửi địa chỉ cho tôi.]