"Ha ha, tao nhờ mày?!"
Anh trai cười nhạo như vừa nghe buồn cười nhất đời.
"Tao nhờ mày cút ngay đi, đừng giả vờ cao ở đây."
"Mày mày gh/ê g/ớm lắm sao? Chẳng nhờ thằng bạn trai giàu Nói mà biết, Diễn Chu để tới mày cũng chỉ vì mẹ sinh mày cái da cái thịt tử tế."
"Loại như mày, người ta chơi vài năm chán ngay, chưa chắc đã được vào cửa. Mà lấy, không hàng đứng chống lưng, xem hạ mày không!"
Tôi mình sẽ đ/au lòng, nhưng kỳ lạ thay trái tim chẳng sóng. Có khi vọng tới cực hạn, đã sớm mọi hy vọng gia đình rồi.
Họ hàng chống ư? Tôi chưa từng Tôi chỉ biết dò thu nhập, tiền. thì dưỡng gia đình, nghèo thì lại bị kh/inh rẻ.
H/ận bạn cười bạn không, gh/ét bạn nghèo, bạn giàu, chẳng khác gì người dưng.
Khóa vali vỡ tan, đồ đạc vương vãi khắp sàn. Tôi cúi xuống từng món một.
"Một phần cá hồi không đủ q/uỷ th/ai đâu. Cứ mười hai giờ đêm, Triệu Oanh chắc sẽ dậy gặm thịt sống. ba ngày liền, mạng sống ả ta coi như đ/ứt."
"Mày còn nói bậy!"
Anh trai trợn đùng đùng đuổi theo, vội vác vali như bay.
Tiếng theo vọng vào tai:
"Đấy Tinh Sao vừa đã đi thế?"
"Bị mẹ đuổi cổ đấy. Nghe cả nhà ĩ nãy. bé gh/en tị vì nhà m/ua cá hồi dâu, sinh sự đấy mà."
"Cá gì cơ? Đắt lắm hả? hai trăm một Trời, nhà Đặng hào thật. Là thì cũng cáu, hồi xưa con bé vụng cái đùi bị mẹ đuổi đ/á/nh cả xóm, chê phá của."
"Đàn bà con gái đùi làm gì? Cho phí lắm! Tinh đúng là không biết phận, làm em mà cằn nhằn cơm nước của dâu. Không biết dâu, này sao cửa mà về!"