Thằng bé Dạ Thần Hạo lên 5 tuổi, là thiên thần nhỏ được cha mẹ tôi cưng chiều như vàng như ngọc. Thằng nhóc lanh lợi, thông minh, nhưng lại rất quấn tôi.

Một hôm nó ôm gấu bông ngồi trên ghế sofa nhà tôi và hỏi: “Anh Bắc Thần ơi, chú Cố là gì của anh?”

Tôi nhìn thằng nhóc, đang định nói “trợ lý” thì Cố Trạch từ trong bếp thò đầu ra: “Là chồng đó con.”

Tôi: “...”

Thần Hạo: “Chồng? Giống ba với mẹ hả?”

Cố Trạch: “Ừ, nhưng anh con đẹp trai hơn ba con nhiều.”

Tôi: “Cố Trạch, anh muốn nó bị đuổi khỏi nhà à?”

Thằng bé cau mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Nhưng... hai người là con trai, sao lại cưới nhau được?”

Tôi không biết nên trả lời sao thì Cố Trạch ngồi xổm xuống, vỗ đầu nó: “Con trai cũng có thể cưới nhau, chỉ cần yêu nhau thật lòng.”

Thần Hạo gật gù, rồi bỗng nhiên hỏi một câu: “Vậy anh Bắc Thần... là mẹ hay là ba?”

Tôi suýt nghẹn thở. Cố Trạch bật cười ha hả, cười đến mức suýt làm đổ nồi canh.

Thằng bé thì vẫn ngây thơ nhìn tôi: “Nếu chú Cố là chồng, thì anh Bắc Thần phải là vợ đúng không?”

Tôi: “Đem nó về cho ba mẹ nó dạy lại đi.”

Chúng tôi không hoàn hảo, nhưng bên nhau là điều đúng đắn nhất đời này.

Tôi từng sống như một chiếc máy, chỉ biết làm việc, không cảm xúc. Nhưng Cố Trạch đã mang đến cho tôi một câu chuyện cổ tích, không hoa mỹ, không hào nhoáng, chỉ cần một người chịu ôm tôi khi tôi đ/au, lau nước mắt khi tôi yếu mềm, và nắm tay tôi đi qua những ngày tồi tệ nhất.

Tình yêu không nằm trong kế hoạch của tôi.

Nhưng một khi đã đến, tôi không muốn buông tay nữa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm