13.
Trì rót cho ly Coca cola, rồi ngồi xuống chiếc cách giường xa nhất.
Tôi nhấm nháp ngụm nhỏ, nhìn trông thì thả lỏng, nhưng thực tế thẳng như bị tra khảo.
Bảo cách xa thì đúng là ngồi cách xa thật đấy.
Nhưng trực tiếp đưa vào phòng mình, phải cố gắng quyến rũ không?
Alpha ngày nay thật khó hiểu. Là Beta nghĩ làm, quyết định chủ động tấn công: “Ảnh đâu rồi?”
Trì chậm chạp ra cuốn dày cộp, nhìn như hai quyển điển chồng lên nhau.
Khi tay cảm nặng tay nghi ngờ biết mình cầm ảnh hay cầm ngọc tỷ truyền quốc.
Tôi lật lượt, ra chú thích cho bức bắt bướm trong công viên, tặng con, đã tiêu bản.”
“Ăn cơm cùng gia đình Quý Hoán, rất dù vì bị lơ nhưng dáng Quý vẫn rất dễ thương.”
Thậm chí cả ngày thi cuối kỳ, cũng giữ tấm ảnh polaroid (*) tôi.
(*): Ảnh ngay
Có lẽ biểu cảm quá khó lúng túng định gì đó rồi “Có để vài tấm ảnh không… mà thôi.”
Tôi hít sâu hơi: “Tôi đứng đây trước cậu, tại sao cần ảnh chứ?”
Trì chưa kịp hiểu ý nhưng thấy tiến gần, tên Alpha này thẳng mức nhắm tịt mắt lại.
Tôi khẽ chạm môi lên môi ấy.
Đợi mở mắt ra với khó tin, bắt chước cách cắn cúi xuống hít hơi sâu nơi gáy ấy.
Có lẽ là cảm tâm lý, dường như thật sự ngửi thấy chanh chua chua ngọt đặc trưng Alpha.
“Trì Chu, là đối thủ, muốn ganh đua với cậu. Thực ra vừa phân thành Alpha, muốn nhân cơ hội này đẩy Alpha, để thoát khỏi hoàn toàn.”
“Khi phát hiện theo dõi cảm thấy vô cùng ngờ, thậm chí nghĩ chuyện nhà.”
Mỗi câu ra, khuôn tái chút.
“Xin lỗi...” Cậu nói.
Tôi đầu: “Nhưng những ngày chiến lạnh, trong mấy ngày chiến lạnh, quen với bên cạnh. Thẩm Vận hoàn toàn đúng, ta là người dễ mở lòng, nhưng nghĩ, chính mới là kẻ vô tâm chưa ra tình cảm cậu.”
“Trì nói, “Tôi thích cậu.”
Tôi muốn thêm gì đó, nhưng đã nhanh chóng bịt kín môi tôi. Cậu khẽ cắn cái rồi thầm: “Cậu hối đấy.”