Tôi liếc nhìn gạc trên trán anh, thầm nghĩ:
“Anh bạn à, nếu nói thủ phạm anh, thật sự sợ sẽ xuất huyết n/ão mất.”
“Thôi qua đi, dù không phải anh.”
“Em kết hôn khi vậy?”
“Bốn năm trước.”
“Lúc đó đã làm gì?”
Tôi tủm tỉm:
“Lúc đó em một bao xì to đùng.”
Không hiểu sao, giữa đôi thanh tú thoáng hiện nét buồn bã.
Quả nhiên, dù mất trí nhớ, vẫn khó bị lừa.
Với mối qu/an h/ệ giữa và lúc đó, không thể lại đi một bao xì lớn được.
Đúng ra, phải th/uốc xổ đồ ăn tất khách mời, biến hôn lễ trò lớn nhất lịch sử mới đúng.
Nhìn ngẩn người, tay nhanh hơn n/ão, vô thức đưa véo má anh:
“Chúng ta về thôi.”
“Về nhà?”
Ánh mắt chợt sáng lên, như thể nhìn thấy một tia hy vọng đó.
Tôi tức bịa ra một lý do:
“Ừm, họ Tần rồi, không?”
“Giờ em.”
Tần Tinh đang trên bờ sụp đổ—giờ thì hoàn toàn tan nát.
Tôi dựng một vở kịch lớn, còn trước phối hợp cho khéo.
Bố mẹ ý, tạm thời gạt để yên tâm dưỡng bệ/nh ở nhà.
Chứ không thì kiểu lao đầu chuyện công ty.
Trên xe, vẫn cố gắng gọi điện để x/á/c lần cuối.
Câu trả nhận được là:
“Con trai… thật sự rồi.”
Anh buông điện thoại mắt hoe.
Cậu thiếu gia vốn con cưng trời, giờ đây lại trở kẻ tay.
Hồi lâu sau, mới khẽ hỏi:
“Vậy… phải làm ở em?”
“Nhiều lắm: giặt đồ, nấu pha trà, hạ… À, còn phải chân cho em nữa.”
Anh quay ra cửa sổ, những đường nét góc cạnh dưới ánh đèn đường càng thêm lạnh lẽo.
Nhìn cảnh đó, ai chẳng thốt lên: thật bé bỏng đáng làm sao!”
Trong lòng như đi/ên, nhưng vẫn phải giữ vẻ nghiêm túc.
Bình Tần Tinh Dã đóa hoa ngạo trên đỉnh núi cao.
Con đường đi, toàn tia lửa điện gi/ật.
Tôi từng nói:
“Muốn thấy Tần Tinh Dã khóc vì mình á? Chắc phải đợi đến đám tang.”
Lời này đến tai anh, chỉ nhạt:
“Mơ à? Đám tang sẽ đến pháo.”
Giờ được tận mắt thấy yếu đuối sướng phát đi/ên.
Cắn môi, suốt đường về.