Chương 149
Sau tranh, kịp ngơi, chóng Tây Bắc, Vũ An trực hướng trọng Dưới giúp đỡ hỏa pháo, tường chóng phá, thủ dẫn bỏ trốn đóng mũi ki/ếm thẳng Dương.
Cùng đó, huy Hạ thu kết quả đáng mừng. Sát Ngọc dẫn ngăn cản Dự khổ nỗi đủ, nhất ngăn Hạ. nhân cơ hội mấy mấy Tây Thái Hưng hết, dựa để chống đỡ kỵ Ngọc Thanh. Lần Hạ chữ “Kỳ”[1] , dụng Ký, vùng bộ hết trống rỗng, ngờ mấy đ/ao, cuối cùng ít thế.
[1]. Chữ “Kỳ” (奇) ngạc nhiên, ngờ.
Trong vòng đầy nửa năm, đã biến nghiêng trời lệch đất, cùng nam, tây phối hợp ch/ặt nhau, đã tạo xu thế đ/á/nh từ mặt. liên thiệt hại trọng, vội gắng đồng Trung, mượn đồng huy ưu thế kỵ ch/ặt thế cùng Hùng.
Nam Hạ Sơ Bình ba, nguyên Tuệ tuyên thệ nguyện hoàng đế Hạ màu cờ, gộp Hạ. Người biết Thịnh tư mãn đình nghị hòa cùng Mạc, dựng cờ phản Thái thẳng hướng Thanh, Ký, đình Hạ hoàng đế Thương Chi từng Bắc, màu cờ hợp lẽ khiến kinh ngạc.
Trong tháng ba, thưởng từ chư vậy mọi ca ngợi hơn, ban thưởng rất nhất Nghĩa, chẳng khôi phục anh trực hầu, ngờ ngay thánh tiếp.
A an sai, lập xoay tìm Nghĩa, mở miệng, đã nhạt “Trước đã từng cùng chống tử, cấp sẽ làm. Nếu lòng, khi đuổi Dương; Nếu sợ đắc tội ngựa được.”
Đường đã nước này, dám gì nữa, tự giễu: “Tuy nghĩ thăng tài ban tước thê ấm tử[2], nỗi kẻ tiểu nhân cầu rút ván, hay ca cứ tự nhiên.” Nói xong đợi anh nói, xoay ngoài.
[2]. thê ấm tử kiến, vợ ban tước con ấm quan.
Đường nghe ý mỉa mai lời tâm nhất cùng phức tạp, hắn cùng, ngay tính cần, hôm nay câu mất hứng, để khó xử? chút nản ngồi sụp ghế, lòng đột nhiên muộn, cảm giác mình đường bậc trượng phu, lòng dạ hẹp hòi vậy! Chẳng che thân phận nữ tử lo/ạn giấu giếm thân phận cực kỳ bình thường thân mình dựa cái gì nàng, mình thích Nhưng liên gì nàng?
Lại vẻ thèm để ý chút nào, vừa chỗ ý biến mất, chân sải từng bước dài chóng nơi lòng nín thật lâu, đợi khi nhà đã cùng u ám.
Từ chờ phòng, tiến vẻ thế đoán chắc hẳn suôn hỏi: “Đàm phán cùng sao?”
“Đồ cố chấp!” “Anh giở trò liêm khiết Hoán! Thật ch*t!”
Trong cơn thậm chí tên đương kim hoàng đế Hạ, phản ứng vậy chút gi/ật mình. khi tiến tâm cơ sâu, đã hỉ nộ lộ ra, rất ít nổi hôm gi/ật khuyên “Tính cậu vậy, quen biết tiên.”
Nhưng gi/ận: “Ta biết tính anh đựng tính anh vấn đề khoan dung anh thế không? Ta hiểu, tốt x/ấu gì anh ơn ngộ, anh cứ ôm cái lý do ch*t Nếu sợ khác cầu rút ván, thật đuổi anh Trại, vừa vặn cưới Tức Vinh kia, Đại Vương xứ núi đi!”
Từ nghe xong thu nét “A tự niềm cậu rằng hộ, cùng phục kiên trì vậy, vĩnh viễn cùng cách anh ta.”
Sau khi im lặng lâu, thấp “Làm biết, anh cứ hành vậy, sợ sớm muộn gì thiệt thòi.”
Từ vuốt chòm râu, “A bảo đi thôi.”
A nghe vậy ngẩn ra, ngẩng nhìn Tĩnh. nhìn thẳng túc “Cậu quy giữ cậu quân! Thay khi chờ tự đuổi đội tốt, tránh cùng tâm khoảng cách, giữ Nghĩa.”
Một vẫn tiếng nào, dài, đành “Nếu mở miệng, để nói, chẳng để khác m/ắng câu cầu rút ván thôi.”
“Không!” đột nhiên lên, nhịp tiên để suy nghĩ chút đi.”
Từ khẽ lắc đầu, nhịn dài ra.
Có lẽ cùng hiểu lòng khó lựa chọn đợi đưa quyết định đây, hắn đột nhiên dẫn mấy ngàn nhân mã thậm chí gặp để thư Mạch. xem thư bật cười, khan ha ha tiếng, hô lên: “Hay Nghĩa, khéo hiểu lòng thế!”
Từ cùng kinh ngạc, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế này?”
A đưa thư Tĩnh, dùng vò nát tờ giấy viết thư, “Anh vị Đồng rất then chốt, Đồng sẽ thát tử dám xuôi nam viện, cá nằm chậu.”
Từ nghe xong chậm rãi đầu, Đồng nằm bờ Tử Nha, khi nam, Chu Nhẫn vượt mút Yến Thứ Sơn, vượt Nha tần Bởi vậy Đồng tay, bắt theo, từ Đồng Yến Thứ Sơn sẽ tiến vùng nội Mạc, c/ắt Mạc.
“Không ngờ rằng cậu nhìn thật chuẩn.” nói.
A lời phản bác, thư ngoại trừ dòng lời khác, chẳng câu được.
Anh “Ngươi trường, thay ngươi; trì, thay ngươi.”
Lúc cùng chẳng biết ng/ực đột nhiên chút đ/è nén, hơi đ/è ng/ực, h/ận khóc lớn tiếng trút hết phải.
“Làm vậy?’ vẫn lời nào, nhịn hỏi.
A phục hồi thần, miễn cưỡng cái, đ/á/nh lạc đề tiếng: Dương thế nào?”
Đoạt chẳng khác đóng tử Hạ, mười cá chậu. Tục ngữ rất đúng: “Nuôi ba nuôi nhỏ! Quân Hạ thậm chí cần tác gì, sẽ ít.”
“Muốn nhiên hết nắm Trạm Kỳ c/ắt liên hệ giữa Dự Châu cùng Dương!” bản đồ từ tốn nói.
Tiểu nhớ rất rõ, chỗ cách Câu chục dặm bắc, Thịnh bắt nhổ trại Trạm hướng Câu, rơi phục kích liên Dự. khẽ đầu, cùng bàn bạc cẩn thận.
Đầu tháng tiên Trương Sinh dẫn kỵ đ/á/nh lén nhỏ Trạm nam c/ắt liên lạc giữa Dự Châu cùng Dương. Trong quân Dương. Cùng đó, phối hợp tác Bắc, bỏ Thái Hưng để ý đến, Mậu Lương rút tây hỏng.
Bởi cuộc Ký hao tổn quá lớn, trứng chọi đ/á, phái kỵ dọc kích quấy rối Bắc, chậm độ hành quân, đồng điều xuôi nam Dương.
Tháng năm, Ngọc dẫn đội kỵ đột nhiên Bắc, lần nữa trọng Phó đóng lấy hỏa giữ thành, Ngọc mạnh quả quyết vòng đ/á/nh thề đả giao từ Mạc.
Binh Đồng nghìn, “phỉ binh” dẫn Trại, sắp sửa Hai nhuệ nhất Mạc. Đồng hiểm!
Mặc dù chút dỗi dẫn bỏ phút biết đ/á/nh cuộc, tổ nhân mã giữ thành, phái ngựa phi hướng báo xin viện.
Khi văn báo Đồng rơi Dương. Dương Bắc, nay vốn trọng, cao hào sâu, tùy hỏa pháo, lớn để dã chiến, uy nhỏ rất nhiều, nhất vẫn mở nam Dương.
Từ nhìn báo, ngạc nhiên, kinh “Sao đột nhiên Ngọc Đồng?”
Mặt nước, đáp: “Xem đã đoán được hành lẻn trước.”
A cân nhắc chút, phó thân vệ trướng: “Tuyền lệnh Trương Sinh rút chóng Đồng!”
“Khoan đã!” Đột nhiên thân vệ nhận lệnh đi, quay nhìn “Trương Sinh đi! Mất sẽ địch, nên, Dương hạ, Trạm mất!”
Ánh mắt nhìn im lặng nói. phất phất ý bảo lĩnh, thân vệ trướng ra, khuyên “Ta biết cảm cùng tầm nhất định tư hỏng biết Ngọc Đồng kế điệu hổ ly hay không? Quân vất vậy, bại lần này, hành cảm tính!”
Giọng lùng: “Hôm nay Dương rút khác nghìn ch*t!”
Từ nghe xong hơn, quát: “A Mạch! Trên trường thế thay nháy mắt, coi Dương hay trò đùa? ch*t Trong cậu tiên, cuối Có cậu tính khác?”
A cao “Thế anh giữ Đồng!”
Từ “Nhưng Dương Ngươi tư hỏng quốc đặt thiên hạ đâu! Ngươi cùng tử! Ngươi phụ thân ngươi!”
Tiếng sấm n/ổ đỉnh ch/ém thân mơ hồ lắc lư. từ từ mắt lại: hàng ngàn hàng và Bắc, vẫn bỏ mình; nghĩa nước nhà, tư cá nhân. Tấn Dương bỏ tìm cái loại mình vậy? Bỏ Dương ăn thế các đã tử trận Dương này?
Từ dài tiếng, từ tốn khuyên nhủ: “Lâm Đồng đã mất, giữ nơi này, tiến dễ dàng, nắm Dương. khi từ đuổi hoãn cơn này, trừ bỏ hắn khó khăn! Lại nói, năm, mặc dù quy Bắc, mỗi thân từ tội phạm, dũng mãnh phần. Thế Ngọc mãnh liệt, nhiên hạn, hậu đủ, chắc mười nửa tháng.”
A dùng mấp máy môi, khó khăn “Kêu tiên từ đợi khi nắm Dương sẽ gấp rút Đồng.”
Từ nghe xong khẽ sáng sủa, mở khuyên câu nữa, kịp mở miệng, chợt nghe nhiên cảm thất rất tự mình