Ba viên nhảy lầu đã dấy làn sóng.

Trường học hãi.

Đến buổi chiều dần bình tĩnh, cảm giác cổ quái bên trong.

Nếu trong viên sớm đã giấu thể nào hôm nay mới bắt được.

Trong ký túc xá, tin nhắn vào nhóm lớp: ta nào mất tích không?”

Nghĩ ngợi nhắn thêm một “Có mấy hôm nay không?”

Xảy chuyện lòng rung động.

"Hương cậu cái này làm gì?” Lý tôi, gì.

đến thì một Lê Lê lớp trên, hôm trước xin nghỉ về nhà.”

Tôi lập tức “Mau số điện thoại của cậu ấy.”

Phạm Tiểu Tuyết đối mắt nhìn nhau.

Tôi: "Mau!”

móc điện thoại ấn số, tút tút tút, bắt máy.

Gọi mấy cuộc, vẫn bắt máy.

"Có lẽ cầm điện thoại nghi ngờ nói.

Lòng trĩu nặng, xuất suy đoán hay.

Mở nhóm lớp ra, ngờ mấy bạn học đêm về túc xá.

Không chỉ lớp tôi, còn lớp nữa!

Sinh viên cũng đã cảm nhận được thường, vội gọi điện thoại mấy trong trường, kết quả thể liên lạc được.

Đến chiều tối, viên báo tin một th* th/ể nổi hồ phía núi, công nhân xuống vớt thì vớt được ba th* th/ể!

Lê Lê được về một th* th/ể trong số đó.

Tin tức được truyền ra, viên càng thêm hoảng lo/ạn, khỏi học, nhưng phía học giờ thông báo trường.

Tôi nghi ngờ những còn ch*t, chỉ chưa phát thôi.

Bên cạnh ch*t thế, do q/uỷ làm, thể làm được gì.

Lần xa nhà, cảm nhận được cảm giác bại mạnh mẽ.

Mặc Lục Tuyết dặn dò được đ/á/nh rắn động trước cần phải kiên nhẫn, nhưng thể cứ nhìn thứ đó làm gì hết!

Từ nhỏ đã cảm mạnh, vật tự nhiên, tự nhiên vẫn luôn tụ tập bên cạnh tôi. Tôi thậm còn nghi ngờ, chuyện này phải do đã kéo học vào không.

Tôi quyết định q/uỷ của tìm ki/ếm một nữa trong học.

Đến căn thuê lúc trước, hít sâu một nén nỗi niệm pháp quyết: "Tứ phương chi linh, nghe lệnh của ta!”

Gió lạnh thổi mạnh, hơi ấm xung quanh nhanh chóng thấp.

Mặt bàn, sô pha nhanh chóng đọng sương, bắt đóng băng.

Ánh sáng mờ ảo, căn phòng nhanh chóng biến thành thế giới băng tuyết. Những phiến băng đó tỏa màu xanh nhạt, bên trong chứa tà khí dày đặc.

Lạnh lẽo khiến rùng mình.

Trực giác ổn, vừa định đi, tiếng thét thê thảm chói tai đã vang bên một luồng sáng đen lóe lăn đất theo bản cố gắng né tránh ánh sáng đen kia.

Ngẩng đầu, vô số h/ồn m/a nhe nanh vuốt lượn trung, kêu gào tôi.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong đó.

Bọn từng cung kính đối tôi, giờ đây muốn tấn công giống đã mất thần trí.

Nhưng đều bị con q/uỷ lưỡi dài chắn trung.

"Hương dạo này cô gọi h/ồn nữa.” Q/uỷ lưỡi dài khàn giọng "Âm khí thế gian mạnh, q/uỷ bị kích động á/c, khó thể giữ được táo.”

Tôi nhớ đến từng thạch trấn mạch âm của Lục đã bị Lục tr/ộm mất, âm thế gian bị mất thăng bằng.

Tôi cắn môi, "Q/uỷ lưỡi dài, thể giúp một không?”

"Cần làm gì?”

Tôi “Đến học tôi, tìm q/uỷ khắp nơi, ch*t nó.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm