12.

Tại đồn s/á/t,

Chúng lấy khai.

Trước khi rời đi, có một chú s/á/t đã với Lập: “Dỗ dành bạn gái đi Trông tội quá!”

Chưa đợi Lập đáp đã nhanh chóng trả lời: “Cám ơn chú, cháu ổn Không đến ấy đâu.”

Trình Lập ngồi bên ánh mặt đùa cợt. Còn dùng ánh ngây thơ thiếu nữ mới hoe ấy.

“Là do chú đó tự nói, chứ có biết trơn.”

Anh đ/á lưỡi vào bên trái choàng qua vai “Đi thôi, bạn gái!”.

Hai từ “Bạn gái” ấy thốt lên khiến ngại đến cả mặt.

Tôi đâu có vừa: “Vâng dựa vào lòng ng/ực ấy. (trời ơi bà tranh thủ gh/ê)

Ra khỏi đồn s/á/t nhưng thì bám lấy buông.

“Sao thế? Anh tưởng đã ổn hơn chứ.”Anh có buông tay ra.

“Em cố ra mạnh mẽ thôi. Anh à? Anh Lập?” ôm càng càng hơn.

“Ừm, ra, thật đấy!”

Tôi còn cách thở dài.

Haizzz,….

Cảnh tượng nãy thật đ/á/ng s/ợ luôn “á.m tâm lý” trong lâu.

Anh chúng dừng như kết thúc câu chuyện ở đây.

Gần đến tiểu khu…

Đến dưới lầu tôi.

Anh liếc tiếp: “Anh với mà, tối về sớm, ng/u/y lắm.”

“Em tưởng đang đến em.”

“Ồ” mỉm cười.

“Chẳng đi theo à?”

“Tại làm vậy? Em có lợi đâu?”

Đôi trở nên đen láy pha lẫn có chút thăm dò.

Khung cảnh này bị ánh sáng đường phản chiếu in hằn dáng đang sát vào nhau. Trời ơi…ta nó đẹp đôi đâu. Đúng là trời sinh một cặp.

Tôi thầm nghĩ, ấy sẽ biết, thôi thì…”Em thích đó, Lập!”

Anh ấy bất ngờ mà cười đáp lại: thành thật!”.

Thôi thì chấp nhận khen anh.

“Đó là…”

“Em ở tầng mấy?” ấy chuyển chủ đề.

“Em ở tầng 4.”

“Vậy thôi đi nào!”

Tỏ tình? Thế là xong ư?

Anh ấy có đáp tình cảm nhỉ?

Ơ! Thế là sao?

Cái tên đáng gh.ét này.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm