Tôi tình nguyện ngôi làng miền dạy học.
Tất mọi thứ đây đều là giả.
Người là người giả, chó là chó giả, là giả, lúa nước trồng đồng là lúa giả.
Ngay khi cố gắng trốn thoát, đường lui bị chặn kín.
Bọn cười, nói với tôi: “Cô ơi, tỉnh lại thầy là giả mà.”
-----
Đêm khuya, dưới đèn dầu hỏa mờ vàng, tập trung chấm sửa tập.
Bên sổ người gõ hai tiếng.
Tôi đẩy khuôn mặt ngây bé gái xuất hiện sổ.
“Dương Đào, muộn thế này rồi gì sao?” Tôi hỏi.
“Cô ơi, trong làm sao nghĩ ạ.” Bé gái ngửa mặt, gác lên bệ sổ, chớp đôi mắt long lanh ngây thơ.
“Chỗ nào vậy?”
“Rốt tại sao cú mèo thể nhìn thấy thiên địch sau ạ?”
“Không cô trên lớp rồi sao, bởi cú mèo thể xoay tròn 270 độ đó.” Tôi kiên nhẫn giải đáp.
“Ồ... là vậy ạ?”
Bé gái nói xong, khóe đột nhiên cong lên q/uỷ dị.
Tôi thắc mắc ló nhìn xuống dưới bệ sổ.
Giây tiếp theo, hãi vọt lên óc tôi.
Tôi toáng lên.
Chỉ thấy bé gái quay mặt về sổ, cổ dài nhỏ giống cổ rắn, xoắn lại mười mấy vòng bện dây thường, mặt quay về tôi.
Cái to kia hơi lay động, yêu chập chờn trên khuôn mặt.
“Cô ơi, giống này đúng không?”
Tôi hít thở thông, ngã ngửa.
...
"A!"
Tôi khỏi mồ lạnh thấm ướt quần người.
Hóa là giấc mơ.
Gió đi/ên cuồ/ng gào thét sổ, mưa lạnh đ/ập lên sổ.
Thế nhưng, đây thật sự chỉ là giấc mơ thôi sao?
Từ mấy ngày phát hiện sự ngôi làng này, h/ồn quấn lấy khiến ngày đêm ổn, thậm chí phân biệt rõ mơ và hiện thực.
Tôi là viên đại học, tham gia vào chương trình nghiên c/ứu khi tình nguyện lên miền dạy học. cần thôn quê xôi tình nguyện tròn năm sẽ thể đạt kiện nghiên c/ứu trường.
Ngày nay thi nghiên c/ứu thực sự quá khó cộng thêm vẫn luôn ôm lý tưởng dạy học giáo dục người, thế nên hề do dự đăng ký chương trình này, vượt qua nhiều vòng chọn, đạt cơ hội này.
Hai tháng tàu cao xe khách, đò sông, leo đèo lội suối ngôi làng nhỏ bé nằm sâu trong rìa biên giới Nam.
Ban lo lắng về tình trạng vệ mối nguy tiềm ẩn về an toàn... sau khi nơi, nhận mọi lo lắng mình đều cần thiết.
Đây là thôn trang tựa đào hoa nguyên trong mơ, trăm hoa khoe sắc, phong cảnh tựa tranh.
Dân làng bụng phác, ai đều nhiệt tình chào mời làm khách, lấy thịt gà thịt cá đa dạng mời tôi.
Người già ai đều sắc mặt hồng hào, tinh thần khoan khoái; đều hoạt mở, đáng yêu lanh kể là nam hay nữ, tất mọi người đều mình trong phúc.
“Cô giáo Trì, chào mừng cô! mừng cô tới!” Trưởng làng già từ trong đám đông đi kích nắm lấy tay tôi.
“Một năm rồi! Làng cùng giáo viên nữa!”
Đám cao thấp đều chúc vây xung quanh phấn khích hoan hô sóng biển: “Cô giáo! Cô giáo!” Vừa hô hào, vừa dúi những món quà nhỏ trong tay vào tay tôi.
“Chúng cô giáo rồi! Tuyệt! Chúng cô giáo rồi!”
Nhìn từng khuôn mặt ngây thơ phác, búp bê vải cũ nát, chóng, chấu đan thủ công, phần dở khóc dở cười, nhiều hơn là cảm động.
Tôi hạ quyết tâm, nhất định làm công này, trở thành giáo viên tốt.
Khi đó, căn bản ngờ rằng bên dưới vẻ ấm áp hòa lại che giấu tối kinh khủng tựa địa ngục.