Tốt A Hại B

Chương 1

08/06/2025 20:06

Đầu óc tôi đột nhiên chập mạch.

Tôi lập tức lùi xa khỏi Lục Diên Chi cả chục bước, vừa sờ soạng người vừa lẩm bẩm:

"Toang rồi, th/uốc ức chế trên người tớ hết nhẵn."

Sao một tên beta như tôi lại mang th/uốc ức chế?

Tỉ lệ này cao bất thường.

Vì hòa bình và ổn định của xã hội, tôi buộc phải đem theo th/uốc ức chế để ngăn lũ người thích "xả lũ" bừa bãi.

Lần này đi làm nhiệm vụ vội quá, tôi không kịp chuẩn bị th/uốc, chỉ mang theo chó và sú/ng.

Chắc đồng đội có mang theo, nhưng tiếc là tụi nó đã hi sinh hết rồi, toàn biến thành x/á/c sống.

Giờ có khi trong cục chỉ còn mỗi mình tôi sống sót, máy liên lạc im lìm như tờ, hét khản cổ cũng chẳng ai đáp.

Chú chó nghiệp vụ ngoáy đuôi dụi vào chân tôi. Mắt tôi bỗng sáng rực:

"Công chúa nhỏ, đi tìm th/uốc ức chế."

Tôi đưa cái túi đựng th/uốc rỗng cho nó ngửi.

Để tránh tiếng sủa thu hút x/á/c sống, chiều hôm qua tôi đã huấn luyện Công Chúa ngưng sủa.

Công Chúa tìm thấy th/uốc liền chạy lại kéo ống tay áo tôi. Tôi và Lục Diên Chi lò dò đi theo. Tôi nghe rõ tiếng thở dốc nặng nề phía sau làm gáy tôi lạnh toát.

Tôi không dám đỡ hắn, thậm chí còn tránh mọi tiếp xúc cơ thể. Một alpha động dục đã kinh khủng, huống chi Lục Diên Chi - cựu sinh viên ưu tú của Học viện Quân sự Liên hợp Trung ương - đâu phải thứ beta tốt nghiệp ngành huấn luyện chó như tôi có thể kh/ống ch/ế.

Công Chúa tìm thấy th/uốc ức chế thật, nhưng chúng đã vỡ tan tành, nhiễm bẩn hết rồi. Tôi áy náy ngước nhìn Lục Diên Chi: "Cậu phải nhịn bao lâu?"

"Một tháng." Lục Diên Chi khẽ cười khẩy, “Đám bạn trai cũ của cậu đều là alpha mà cậu không biết à? Chưa từng xử lý kỳ dịch cảm cho họ hả?"

Tôi cúi xuống lục lọi trong đống th/uốc vỡ:

"Hầu như chưa kịp tới giai đoạn đó, bọn họ đã bắt cá hai tay với omega rồi chuồn mất dép."

Lục Diên Chi liếc tôi:

"Đúng là xui xẻo đeo bám."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuân Vô Tận

Chương 16
Sau khi gieo mình xuống lầu thành, ta trọng sinh, quay trở lại ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta vào hố nước dơ, ánh mắt tràn đầy chán gh/ét: “Đừng chạm vào cô, ngươi khiến cô vương thấy gh/ê t/ởm.” Đời trước, ta cõng Tiêu Trạch trọng thương ra khỏi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, gả làm Thái tử phi. Ta đem lòng yêu hắn đến tận xươ/ng tủy, mà hắn lại chán gh/ét ta đến tận xươ/ng tủy. Ngày đại hôn thứ ba, hắn đã lập trắc phi để làm nh/ục ta. Về sau, quốc phá gia vo/ng, hắn bỏ mặc ta, dẫn trắc phi chạy trốn. Khi ấy ta mới hiểu, lòng hắn vốn là băng lạnh, dù có sưởi thế nào cũng chẳng ấm nổi — nhưng mọi sự đều đã muộn. Ta chỉ có thể mang h/ận, gieo mình từ thành cao xuống. Kiếp này... Nhìn Tiêu Trạch bị thương nặng, vẫn lạnh lùng đẩy ta ra, không cho lại gần, ta chỉ khẽ cười lạnh. Đã vậy, ngươi cứ ở đây mà chờ ch*t đi. #BERE
Cổ trang
Cung Đấu
Gia Đình
4.89 K
Thế thân Chương 22