16
Ngày hôm trở về dẫn Túc đi nói chuyện.
Nương bí mật kéo về phòng.
Vừa đóng cửa lại, mắt bà đã rơi xuống, lấy khóc lóc như thể đã phải chịu nỗi oan lớn nào đó:
“Ngọc Nhi à, chịu khổ rồi! nghe Nguyên nói Túc kia chẳng là tốt đẹp gì cả! Mới qua đã liền giày vò thức trắng đêm cả đêm, khiến thâm tím hết cả người, đứng cũng đứng không vững……”
Ta choáng váng.
Tình hình ngày hôm đó, làm mà để Nguyên hiểu thành như thế này?
Ta nhanh chóng bảo chàng ta: “Không phải đâu. Túc đối xử với rất tốt.”
Nương không tin: “Con đừng giúp hắn nói những điều tốt đẹp Con nhìn xem, mà mới có ba ngày mà đã, đã…, ừm? Sao m/ập thế?"
Lúc này bà mới tin, mắt biến thành nụ cười: “Cậu đối xử tốt với là được. Ngọc Nhi, đêm khó chịu đã qua cũng đừng ra cảm với cậu ấy, tương lai sẽ còn rất thú vị.!”
Ta gật đầu vâng dạ.
Sau khi ăn và ở chúng phải biệt rồi.
Ta có chút không nỡ, rất nhanh cũng buông tay rồi.
Dù thì, Túc ý thì có thể bất cứ nào.
Sau này về thường xuyên là rồi.