Tôi và Noãn theo Hàn Dực nhà.
Ngày trước, khi về, ngôi nhà này toàn sự lạnh lẽo.
Bây giờ, ngôi nhà chào Hàn Dực có sự im lặng ế ó c.
Anh ta khung ở tiền sảnh, khoé mắt dần đẫm.
Bức gia đình hạnh phúc biến mất, còn khung trống rỗng.
Những và Noãn trong nhà, sớm gom và nhờ bạn thân đ/ốt đi.
Anh ta cố gắng tìm ki/ếm những dấu vết và Noãn nhưng cả.
Cuối cùng, ta vọng thư phòng.
Từ kệ sách cùng, ta xuống một cuốn sách, trong một ảnh.
Đó thời trung học, mặc đồng phục, buộc đuôi ngựa.
Trên mặt một nụ cười nhạt, nhưng có chút buồn mác.
Đó ta lén chụp.
Có lẽ một tấm.
Anh ta vừa vừa cười, rồi cười trong nước mắt.
Anh ta nắm và phòng ngủ, dựa đầu giường, r/ẩy mở cuốn sổ tay bạn thân đưa cho.
Đó cuốn sổ những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi tôi.
Tôi tất cả những khoảnh khắc cảm hạnh phúc trong cuộc dán những chụp ngay.
Trang đầu tiên sổ ghi:
[Gặp điều tuyệt vời nhất trong đời em, Dực em.]
Bên ngắm sao đỉnh núi.
Khóe mắt Hàn Dực đỏ ửng, hơi thở bắt đầu r/ẩy.
Trang tiếp theo ghi:
[Anh đi vẽ phong ở nói dù đi đến đâu sẽ cạnh tôi.]
Bức bóng lưng hai ở nắm tay nhau, thuần và đẹp đẽ.
[Giữa đông lạnh giá, nói muốn ăn riêng, đặt vé máy bay ngay trong đêm. Sáng hôm sau, đến Thái Lan.]
Bức hai phơi nắng cười sảng khoái vô cùng.
……
[Con gái đời, Noãn, con bảo bối bố mẹ.]
Bức bế Noãn mới sinh, nhẹ nhàng hôn lên tôi.
Thế giới hai người thành một gia đình ba người.
Hạnh phúc được một thường xuyên.
Cả một cuốn sổ, và Noãn.
Cuối cùng, Hàn Dực chịu đựng nổi.
Anh ta cuốn sổ lại, ôm ặ ng/ực, người và khóc nức nở.
Noãn kéo áo tôi:
"Mẹ ba khóc rồi."
Tôi ôm Noãn ặ hơn, giọng lạnh lùng:
"Ba con đáng phải chịu như vậy."
Noãn đột nhiên túi áo Hàn Dực Thần.
Ở đó rơi một chiếc màu hồng.
"Mẹ con muốn con."
Tôi nhờ hệ thống giúp biến chiếc thành linh thể.
Hệ thống thở dài rồi đồng ý.
Hàn Dực đ a u k ổ đ/ập hề nhận chiếc đang dần nên trong cuối biến mất toàn.
Tôi cài chiếc mái Noãn.
Con bé trông vẫn đáng yêu như khi còn sống.