Trên bức tường đen sì đẫm treo th* nữ.
Th* trần như nhộng, thân mảnh khảnh, trắng đến phát đầu gục ng/ực nên không rõ gương mặt, nhưng dáng vóc thì lẽ đây gái xinh đẹp.
Tôi th* ấy, nhất thời không thể phân biệt rõ còn sống hay đã ch*t.
Nhưng bị treo vách này, thì chắc chắn ch*t rồi, dù sống bị treo đấy thì ch*t chắc.
Tiếng n/ổ ầm ầm cơ đã ngừng lại, con thuyền dừng bên trong hang này.
Trương Mai đi ra buồng lái.
“Cô gì?” Mai ném cho kh/inh thường.
“Tôi sợ.”
Đây mới lần đầu tiên cảm được, cảm giác rợn tóc gáy sống lưng không nói rõ thành lời vừa nãy.
“Cô đang mặc áo tơ, q/uỷ thông thường không vào đâu, cứ gi/ật mình già rồi không nổi đâu.”
Trương Mai quở trách không chút nể nang gì, không dám cãi lại, nơi sâu thăm thẳm tối om này, gi/ận bà không biết chừng bà ta treo vách này tính sổ mất.
“Trương sư phụ, sao đây thế?” bày ra vẻ mặt tươi chuyển chủ đề nói chuyện.
“Đây Dẫn Thi, vớt nhất định phải cần đến này.”
Thứ này…..
Trương Mai nói th* thứ, vớt còn cần khác.
Tôi nghĩ mãi vẫn không này dụng gì trong việc vớt chứ?
Trong lòng vẫn còn nhiều khúc mắc, dụ như tại sao này bị treo trong hang động? Nữ th* này ai? Làm thế nào Mai th* này vậy?
Chờ đã.
Nhưng không dám thực ra cảm thấy bà ta không nói, vì vậy vẫn cứ tránh giẫm phải đinh vậy.
Trương Mai vươn tay ra th* ấy, vẻ như bà ta định nó xuống, nhưng thân bà ta g/ầy gò nhỏ bé, nhưng không gỡ xuống được.