Ta cứ bị Tần Thời Cực mang đi thế. Nhưng hăm dọa cũng chẳng kiên vừa gi/ận dữ bỏ lại, thoắt đã đem Trên xe ngựa, áo trên người bị thân trên, bôi th/uốc rồi quấn băng Vết thương chẳng đáng kể.
Vị lương y đi theo Tần Thời Cực nói: "Không trọng thương, nghỉ ngơi hai là khỏi."
Ta tay: "Đa tạ đại phu."
Y gật đầu, nhìn vị vương gia bên cạnh, lặng đảo rồi lui ra. Trong bụng nghĩ: Làm bộ trầm tư gì? Vừa rồi suýt kéo già này đ/ứt xươ/ng.
Trong xe ngựa yên tĩnh trở lại. Ta không ngờ lại gặp Tần Thời Cực tình cảnh này, chống lên bàn nhỏ, ngón đỡ lấy cằm, đang mệt mỏi lắm.
Chừng vài năm chưa gặp, chúng đã có chút không chút do dự khiến lòng vui mừng. Chỉ là khi vị lương y xe, bỗng mở sắc lạnh.
"Bổn vương ở cung đã bị người b/ắt đến nông nỗi Tân Bất Tức, nếu bổn vương không kịp thời c/ứu, tính làm sao?"
Ta nhìn xung quanh, chẳng có áo thay, đành phơi thân trên. Nghe thành thật đáp: "Không biết."
Tần Thời Cực dường hài lòng với câu trả lời này, thể là anh hùng ta, khịt hỏi tiếp: vương định báo thế nào?"
Giọng điệu đã dịu xuống.
Ta tránh né: "Lâu chưa gặp, vương gia vẫn chứ?"
Hắn bây giờ uy mãnh, là thần khiến hạ sợ. Hẳn là rất tốt. Nhưng Tần Thời Cực lùng nhạo: "Ta hay không, Bất có lo lắng?"
Ta muốn nói có lo, sợ tưởng thích hắn. Trong khoảnh khắc im lặng, đột nhiên kéo vào lòng, bóp lấy cằm buộc ngẩng đầu. nhìn chằm chằm vào đôi ướt át ta, cúi đầu ngậm lấy môi ta.
Đồng tử "Ừm!"
Hắn chiếm th/ô b/ạo, chẳng mảy may nương hoàn toàn không ý nguyện vọng ta. Giá không bị thương, có còn đáng hơn. Khi buông ra, thở hổ/n h/ển, liếm đi giọt lệ trên ta.
"Ta đương nhiên đòi đem thân báo đáp. không chịu..." Giọng khẽ run, "...ta sẽ cưỡng ép ngươi."
Ta: "......"
Lời nói tựa hồ không là đùa cợt.