"Cô định làm gì?"
Câu nói Hắc Thường kéo suy nghĩ trở về với hiện thực.
Dở khóc dở cười nhìn tôi.
"Có thể c/ứu, chỉ cần gặp cô thể c/ứu."
Tôi lau nước mắt mặt, cảm thấy bất lực.
"Anh chứ?"
"Tôi cô khi nào."
Trong những năm qua, lang thang khắp nơi, ai biết chính x/á/c ở đâu.
Đã kỷ 21 rồi mà cũng sắm cho mình cái điện thoại.
Tìm điều khó khăn.
Nhưng bây giờ đang tháng 5, 13 tháng giỗ nương, nên trong tháng này ở quê nhà.
Tình trạng Diệp hợp di chuyển.
Cách duy nhất đến.
Sau khi dặn dò Hắc Thường, lập tức lái nhà thầy.
Đi đột nhận ra chuyện ổn.
Trước khi đi, biểu cảm do dự Hắc Thường nghĩa gì?
Nhưng dám đ/á/nh cược với mạng sống Diệp Châu, chỉ thể lao bay chỗ phụ.
Chặng mất một rưỡi, ngủ nghỉ lái một nơi.
Khi nhà người lâng lâng.
May thay, đang ở nhà, đang vui đùa với những chú mèo chó mới nuôi.
Nghe xong những điều nói, mày.
"Con chắc chắn Diệp Thất Diêm ư? cô em con ch*t do ai làm? Con cũng thấy, tinh tiêu tan, h/ồn phách bị nuốt mất, đây phải việc một q/uỷ thể làm được."
"Trừ phi... ."
Sư chăm chú nhìn về phía trước, mặt vẻ nghiêm chưa thấy.
Tôi vội vàng lắc tay ông: "Thầy nói đi, trừ phi cái gì chứ?"
Ông quay lại nhìn tôi: "Vẫn đi tình trạng Thất Diêm trước đã, thể trễ."
Khi ra khỏi làng, thấy một đội đang đứng đó.
Đứng đầu vệ Diệp Châu.
Họ cúi chào đồng loạt: "Thưa phu chủ bảo chúng đón phu nhân về."
Tôi vui mừng, tiến lên phía trước.
"Anh rồi ư?"
"Là do chủ phân phó, lo lắng phu nhân lái về nguy hiểm."
Tôi thầm nghĩ chắc chắn Hắc Thường.
Đưa lên xe.
Sau khi lên mới phát hiện ra, lại đi về hướng ngược lại.
Tôi vỗ mạnh người người vệ phía trước, yêu cầu anh ta dừng lại.
Anh ta lái "Phu nếu cô xảy ra chuyện chúng nhiệm."
Chắc chắn muốn Diệp đi.
Nghĩ lợi lúc người vệ ý, mở cửa cớ muốn khỏi buộc phải dừng lại.
Đứng giữa con trống ki/ếm gỗ đào về phía cổ tay mình.
Tôi biết Hắc Thường đang ở đâu đó quan sát, thể nhìn thấy.
“Hai người ra đi, nếu ra, cùng thân x/á/c này đồng quy vô tận."
Tôi biết dám.