NGƯỜI VỚT XÁC 1: VỤ ÁN XÁC CHẾT

Chương 5

28/11/2025 09:41

Bận rộn cả ngày, đói meo, tôi đang hí hửng chờ đồ ăn mang đến thì lại nhận được video call WeChat nam thần Hà Đồng của Dương Tư Thanh.

Trượt tay bấm nghe, liền thấy ngay cái mặt tươi như hoa của Lý Văn Phong.

Cũng may, cuối cùng cũng biết nhặt cọng rau hẹ trên răng cửa đi rồi. Nhưng không hiểu sao, vẻ mặt đen tối dường như lại đậm thêm một phần.

Vừa mở miệng ra là lại hẹn tôi gặp mặt: "Gặp nhau chút đi, gặp nhau có mất miếng thịt nào đâu."

Ống kính lia đến tấm ảnh gia đình trên bàn phía sau anh ta, tôi nhìn kỹ, lập tức thấy buồn cười.

Người phụ nữ trung niên trong ảnh, chẳng phải là người đã đến tận cửa mấy hôm trước cầu tôi vớt x/á/c sao.

Trong đầu chợt lóe lên, tôi nuốt ngược chữ "không đi" định nói ra, và đồng ý.

Ngày hôm sau, tôi đến công viên gặp mặt đúng giờ.

Lý Văn Phong thao thao bất tuyệt kể cho tôi một đống chiến tích huy hoàng thời đại học của anh ta, bao gồm việc học thể dục ném được mấy quả bóng rổ, có mấy nữ sinh đưa nước cho anh ta, hoa khôi trường ném cho anh ta mấy cái liếc mắt đưa tình.

"Tôi trước giờ không bao giờ chấp nhận sự theo đuổi của con gái, mấy cô gái đó ham hư vinh, tôi không thích. Nhưng em xinh hơn họ nhiều, tôi cũng có thể miễn cưỡng đồng ý em."

Anh ta tỏ vẻ "đây là vinh hạnh của em".

Cảm ơn nha, anh tốt người gh/ê.

Tôi khách sáo nói: "Thôi đi, em không thích vai hẹp quá, em muốn con cháu mình cao lớn một chút."

Lý Văn Phong lại tỏ vẻ "bị tôi nhìn thấu rồi": "Đã nghĩ đến chuyện sinh con với tôi rồi, còn nói không thích tôi. Phụ nữ các người đúng là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, rõ ràng muốn, lại cứ nói không muốn."

Mịa nó, thằng nhóc này không hiểu tiếng người à?

Anh ta vẫn tiếp tục: "Muốn làm bạn gái tôi không dễ vậy đâu, phải có tiêu chuẩn."

Anh ta đưa cho tôi một chai nước khoáng và một chai trà sữa đ/á: "Khát rồi đúng không, chọn chai nào?"

Trời đúng là hơi nóng, tôi chọn trà sữa đ/á.

Sắc mặt Lý Văn Phong lập tức thay đổi: "Mẹ tôi nói đúng, chọn trà sữa đ/á đắt hơn, em quả nhiên là con đào mỏ."

Ồ, anh chàng này cũng thông minh đấy chứ.

Tôi cười khẩy: "Ấy da, bị anh phát hiện rồi."

"Tự giới thiệu một chút, tôi là người chuyên vớt x/á/c, gọi tắt là đào mỏ, mẹ anh mấy hôm trước đã đến tận nhà nhờ tôi, mời tôi đến giếng nước ở quê anh vớt x/á/c ba anh đó."

Lý Văn Phong vẻ mặt mơ hồ: "Hả, người thật thà? Sao lại còn nói giọng địa phương nữa vậy."

Tôi mỉm cười giải thích cho anh ta từng chữ một: "Tôi là VỚT XÁC, chuyên vớt th* th/ể,ba anh rơi xuống giếng rồi, vớt không lên, mẹ anh không dám nói cho anh biết, tốn nhiều tiền mời tôi đến tận nhà vớt lên đó."

Đầu óc Lý Văn Phong vẫn chưa kịp chuyển: "Ba tôi? Rơi xuống giếng? Mẹ tôi sao không nói cho tôi biết? Cô là con gái, vớt x/á/c?"

Tôi cười lạnh: "Với cái thân hình cò hương của anh, đừng nói gió, kiến giơ chân lên cũng đủ làm anh vấp ngã. Nhìn thấy x/á/c ch*t chắc anh xỉu ngay tại chỗ."

"Dạo gần đây anh có cảm thấy mình bị trúng tà không? Có thấy toàn thân phát lạnh, như rơi vào hầm băng, đầu đ/au như thể đầu đang ngâm trong nước đ/á không?"

"Sao cô biết?" Lý Văn Phong liên tục gật đầu, "Cô là thầy bói à? Chuẩn quá đi!"

"Bói cái rắm, mẹ anh nói cho tôi biết. Chuyện này còn cần bói à."

Tôi chậm rãi uống hết chai trà sữa đ/á, thong thả đứng dậy:

"Đi thôi, con trai của người nhờ vả, con đào mỏ giờ đến nhà anh vớt x/á/c đây."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ám vệ của Thái tử muốn mang theo con bỏ trốn

Chương 15
Ta là ám vệ của thái tử điện hạ. Sau một buổi yến tiệc, điện hạ bị một tên quan lại không biết trời cao đất dày hạ cho xuân dược. Đúng lúc ấy, ta tình cờ có mặt tại hiện trường, liền bị điện hạ mất lý trí lôi đi làm chuyện khó nói thành lời. Ba tháng sau, ta ôm bụng không ngừng to ra của mình, mặt mày tái mét. Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao một nam nhân như ta lại có thể... Mang thai?! Nhân lúc hỗn loạn, ta trốn khỏi kinh thành, cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác mà ngủ một giấc thật ngon. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, ta cảm thấy có người đang vuốt ve bụng mình, thậm chí còn hôn một cái! Giật mình tỉnh dậy, ta đã rơi vào một vòng tay quen thuộc. Ngài ôm ta, toàn thân run rẩy, giọng khàn khàn cất lên: "Tiểu Thất dám mang theo cốt nhục của ta mà rời đi một mình, không nghe lời, đáng phạt!"
4.62 K
4 Báo Cáo Âm Ti Chương 15
5 Chụt một cái Chương 20
9 Đúng Hướng Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm