Trường Nam Sinh

Chương 4.2

25/06/2025 18:24

Trường nam sinh ngoài các sinh viên thể thao, còn có một số sinh viên kỹ thuật. Mấy người đó, có kẻ thì hung dữ, có đứa lại lôi thôi, tôi không thích lắm.

Tôi tình cờ phát hiện ra trong trường có một nơi khá yên bình, chính là tòa nhà âm nhạc và khiêu vũ.

Mấy sinh viên đ/á/nh đàn nhảy múa đó trông rất dễ gần, tuyệt đối không động tay động chân.

Tôi ngồi rình ở góc xem họ biểu diễn, chẳng bao lâu đã hòa tan với bọn họ.

Mấy người đó còn thường khen tôi xinh đẹp nữa.

Tôi mải vui quên cả chốn về nên lơ là Cố Tiêu, ngày nào cũng chạy sang tòa nhà âm nhạc chơi.

Như bây giờ, tôi ngồi trên sàn uống trà sữa, nhìn người trước mặt đang ép chân.

Cậu ấy tên Hứa Triệt, là người đầu tiên kết bạn với tôi.

Eo cậu ấy rất thon, khi nhảy múa thì nhẹ nhàng như muốn bay lên.

Tôi đang nhìn say sưa, thầm so sánh xem eo mình to hơn cậu ấy bao nhiêu thì đột nhiên

khuỷu tay bị cậu ấy nắm ch/ặt.

Hứa Triệt áp sát người tôi, trên người hình như có xịt nước hoa, mùi thơm khá dễ chịu.

Tôi say mê ngửi mùi nước hoa trên người anh ấy, còn cậu ấy thì nghiêm mặt nhìn chàng trai ngoài cửa kính.

Chiều cao khoảng một mét chín, vẻ mặt lạnh lùng, đội chiếc mũ lưỡi trai, thờ ơ liếc nhìn vào trong.

Hứa Triệt nắm ch/ặt tay tôi, đẩy ra ngoài: "Đi xin hộ tớ WeChat đi."

Tôi ngơ ngác bước ra, bất ngờ là chàng trai ngoài cửa vẫn chưa đi xa, tôi nhanh chóng đuổi kịp và xin được WeChat.

Nhìn thấy thông báo kết bạn thành công, tôi chuyển tiếp Wechat cho Hứa Triệt, đang định quay về thì một cánh tay từ đâu vươn ra, ôm ch/ặt lấy tôi vào lòng.

Anh ấy ôm tôi rất ch/ặt làm eo tôi có hơi đ/au nhói.

Tôi ngẩn người ngước lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt âm u của Cố Tiêu.

Anh ôm ch/ặt tôi, vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn chàng trai đối diện.

Cố Tiêu hơi khom người xuống, toàn thân dựa hẳn vào tôi, tư thế đầy chiếm hữu, giọng điệu còn pha chút mơ hồ:

"Em đang làm gì sau lưng anh thế?"

Hình như đang có một cuộc đối đầu ngàm ở đâu đây.

Tai tôi hơi ngứa, vô thức đưa tay gãi, không ngờ lại chạm vào môi Cố Tiêu.

Không biết anh có phát hiện ra không, tôi đành vội vàng rút tay lại.

Chàng trai đối diện lại lạnh lùng liếc nhìn chúng tôi, không nói lời nào rồi bỏ đi.

Sau khi người đó đi, Cố Tiêu hung hăng kéo tôi về ký túc xá.

Tôi loạng choạng bước theo anh, chân vấp mấy lần. Cảm giác giống như bị lôi đi vậy.

Cửa phòng ký túc đóng "rầm" một tiếng, Cố Tiêu ném tôi vào phòng, không nói lời nào, quay người đi ra ngoài.

Mãi sau tôi mới hiểu ra, Cố Tiêu đang gi/ận.

Chẳng lẽ vì tôi không đủ tốt? Mấy ngày không đi theo sau anh, nên anh không muốn nói chuyện với tôi nữa?

Tôi cảm nhận rõ sự nguy hiểm, đứng trong phòng mà lòng bồn chồn không yên.

Nhắn cho Cố Tiêu mấy tin, anh đều không trả lời.

Tôi cầm chìa khóa đi ra ngoài, tìm đến mấy chỗ Cố Tiêu hay lui tới. May mắn thay, tôi đã tìm thấy anh ở sân vận động.

Cố Tiêu mặc áo phông đang chạy bộ, mồ hôi thấm ướt áo, lờ mờ thấy cơ bắp dưới lớp vải mỏng manh.

Tôi vội chạy đi m/ua một chai nước, ngoan ngoãn đứng ngoài sân đợi anh ấy.

Cố Tiêu chạy chắc cũng được mười vòng rồi, cuối cùng anh cũng dừng lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm