Giang cuối cũng ý đi concert.
Tôi và của ấy thở nhẹ nhõm.
Chúng đi cả nhóm.
Giang mặc đồ mũ áo che kín đầu, đeo thêm trang kín mít từ trên xuống dưới.
Anh ấy cố tỏ ra bình thản nhưng suốt buổi chỉ cúi gằm mặt.
Khi chạm vào anh, lòng bàn ướt đẫm mồ hôi, tái nhợt.
Tôi đành ch/ặt an ủi:
"Khó chịu lắm à? Hay mình ra trước đi?"
"Không sao."
Anh ấy không muốn phá hỏng hứng thú của tôi.
Về sau dần lỏng hơn, nhưng vẫn cúi vào thoại để đ/á/nh lạc hướng.
Thấy căng thẳng, yên tâm.
Đây một khởi đầu tốt!
Đến phần giao lưu với khán giả, cả lũ đang mải nghịch thoại.
Ánh đèn bỗng chiếu thẳng vào chỗ ngồi của chúng như được dàn dựng sẵn.
Chúng vẫn hay biết.
Cho đến khi hiện lên hình lớn.
Fan dưới loạt gào thét tên chúng ngẩng đầu lên.
"Giang Niên! Là đó!"
"Em trai đi concert của à!"
"Trời ơi, đỉnh cao gỡ, duyên thế này!"
Ca trên cũng ngỡ ngàng:
"Đúng thật rồi."
"Giang đã đến rồi, lên một bài đi? đợi lâu lắm rồi."
Dưới lại rộn tiếng hô vang:
"Hát một bài!"
"Hát một bài!"
Concert n/ổ trong cuồ/ng nhiệt.
Giang đờ người ra, ngồi ch*t trân chỗ.
Tôi thấy mồ hôi túa đầy anh, nhịp thở hổ/n h/ển.
Rồi ấy bỏ chạy.
Lao thẳng ra mà không ngoái đầu lại.
Tôi lo lắng theo, nhưng ấy phớt lờ hoàn toàn.
Bắt xe taxi biến mất.
Tối đó, gọi nhắn tin không thấy hồi âm.
Đến khuya, ấy lời một dòng:
"Xin lỗi, cuối vẫn không thể hết concert."
Tôi gọi lại, reo vô vọng.