6
Hôm nhận được chuyển tiền bốn chữ số.
Có thể thấy bạn trai mạng rất vui, mà cũng rất giàu.
Tôi lặng lẽ trố mắt chốc lát, cùng vẫn chuyển lại cho cậu ta.
Sự kiện này khiến viết đoạn cảnh truyện hôm với tuôn trào, liền một mạch gõ ra nghìn chữ.
Kết là nhận về cả đống quà từ đ/ộc giả rất nhiều lời khen ngợi phần bình luận.
[Hôm cảnh công tán thụ hơi đạo, quá mất.]
[Hôm đọc cảnh mà suýt bỏ truyện, may mà hôm tuyệt vời.]
Tôi hài lòng ôm thoại.
Có vẻ việc mạng thực sự giúp cải thiện khả viết truyện.
Nghĩ đến đây, vui xiết.
Bạn trai mạng chẳng khác gì ngọn đèn đường trên con đường viết lách tôi.
Chỉ cần gọi vài tiếng ông xã làm nũng một chút, gì là khó đâu chứ?
Tâm trạng tốt đẹp đến tận hôm sau khi lên lớp học tự chọn.
Khi bạn cùng vào lớp, lại hàng ghế đầu trống.
Dường đây là quy ngầm khi sinh viên đại học lên lớp.
Không nào khác, chúng đành xuống đó.
Vừa đầu nghe bạn cùng kể chuyện bát quái, đột phía sau tiếng xôn xao.
Tôi bản ngẩng đầu lên, liền phát hiện Thích Ngôn một nam sinh vào.
Hôm lạnh, cậu ta mặc một chiếc áo khoác gió màu đen.
Cổ áo cao, cả người thật uể oải.
Tôi vừa định thu lại ánh nhìn thì cậu ta đã nhìn về phía tôi, đôi mắt tối đen sâu thẳm.
Sau cậu ta nhấc về phía chỗ tôi.
Bạn cùng nhịn được lên vài tiếng.
"Trời ơi, cậu ta định chúng ta sao?"
"Chắc vậy đấy."
Tôi đầu, chủ cho bạn trai "Ông xã, buổi sáng tốt lành."
Một ngày đẹp đầu từ việc tìm từ mạng.
Sột soạt.
Ding Dong.
Ghế bị ra, âm báo WeChat.
Tôi khựng lại.
Ơ, trùng thật.