Về việc sau này tôi sẽ làm gì, Chiêu Dương giúp tôi đưa ra lời khuyên.
Cậu ấy đi vòng quanh tôi vài vòng rồi nói: "Cậu có muốn thử làm người mẫu không?"
Tôi nhíu mày không tin nổi: "Cậu đang đùa đấy à?"
Cậu ấy khoác vai tôi cười: "Cậu đẹp thế này, sao không thử nhỉ?"
Tôi giả vờ chán gh/ét đẩy Chiêu Dương ra.
Thôi cũng được.
Thử xem sao.
Cứ vậy đi.
Tôi gửi đơn ứng tuyển cho một công ty người mẫu.
Tin tức chìm nghỉm như đ/á bỏ xuống biển.
Mãi không nhận được hồi âm.
Tôi chán nản, tiếp tục chuỗi ngày rửa bát.
Chiêu Dương khuyên tôi thử lần nữa.
Tôi không đấu lại cậu ấy.
Con người này quá nhiệt tình và bám dính.
Không nghe lời, tôi sẽ bị cậu ấy quấn lấy như bạch tuộc, cho đến khi tôi đầu hàng.
Tôi lại gửi đơn nữa.
Chờ cả tuần, đúng lúc định bỏ cuộc thì nhận được thư trả lời.
Người gửi tự xưng là Lý Mai.
Lý Mai hỏi tôi vài câu.
Tôi căng thẳng tột độ, sau đó được gọi đi phỏng vấn.
Thật sự thành công sao?
Hôm ấy trời mưa, Chiêu Dương tiễn tôi ra cửa, đội mũ cẩn thận cho tôi, sợ tôi bị lạnh.
Không hiểu vì sao, tôi muốn khóc quá.
Nhìn cậu ấy, mắt tôi đỏ hoe.
Cậu ấy sợ đến mức không dám nói gì, trông thật buồn cười.
Tôi lại bật cười.
Buổi phỏng vấn diễn ra thuận lợi, tôi ký hợp đồng với công ty người mẫu.
Lý Mai trở thành quản lý của tôi.
Khoảnh khắc ấy, tay tôi run bần bật.
Đây là công việc chính thức đầu tiên.
Tôi vội về nhà, kể tin vui cho Chiêu Dương.
Cậu ấy còn vui hơn cả tôi.
Chúng tôi ra cầu ngắm bình minh.
Năm 18 tuổi, tôi đã từng nghĩ chúng tôi sẽ mãi ở bên nhau.
Tôi xem cậu ấy như người thân ruột thịt.
Tôi có cậu ấy, cậu ấy có tôi.
Chúng tôi tạo thành một gia đình, cùng nương tựa vào nhau.
Ít nhất là tôi nghĩ vậy.
Nhưng linh cảm lại mách bảo sẽ có một ngày, cậu ấy sẽ rời xa tôi.