(Nội dung xảy trong giấc chuyện lựa chọn rời đi.)
Sáng sớm.
Khoảnh khắc Văn tỉnh ý thức trong giấc dần định hình lại.
Cậu vừa mới nằm trong còn em Lê.
Trong giấc này, thích Nhưng ở năm cấp ba đó, đêm đó mừng được cuộc thi vật bọn họ gặp xe.
Cậu sao, vì dùng thể che tấm kính xe bị vỡ kia cậu.
Nhưng, khỏi.
Giống như hy vọng, sự bắt đầu ngày đó, tim trống rỗng.
Trái tim trống rỗng, người có thể lấp nó, đã còn nữa.
Điều khiến tới sau khi ch*t có thể lại.
Cậu đã cố gắng hết sức dùng mọi bảo vệ khỏi xe. Nhưng nhận ra, dù cố gắng bảo vệ anh ấy như thế nào, cuối anh ấy ch*t.
Trong lại, tham gia kỳ thi vật kết quả khi thi học kết thúc.
Cậu dường như đã mò mẫm được số quy luật. cần liên quan càng ít, có thể càng lâu.
Một cuối cùng, làm em Lê, sau khi học xong trung học hai người chúng tôi, thành người lạ đường.
Cậu chỉ có thể ở bên xa bóng dáng Lê, có nào đi theo phía sau anh ấy, có nào ở bên cạnh anh.
Lần đó, lâu hơn, ch*t tại nhà, phải ch*t oan ch*t uổng.
Nhưng, đó tim đ/au đớn nhất.
Nhưng đó chỉ mơ......
Lộc Văn thở dài, về phía trai ngủ say bên cạnh, trên người lộ những dấu vết ràng.
Đôi mắt trai được bao tầng sắc tối.
Đó dấu ấn đ/á/nh dấu đây trai chỉ thuộc về mình cậu.
Xem vận động có quá sức, buổi trưa phải hầm anh ấy canh bổ lại.
Lộc Văn ngay giữa lông mày trai ấn xuống nụ hôn, đem trai ôm vào trong ng/ực.
Kết thúc.