Tôi hiểu không phải gia đình nào cũng như thế, lẽ chỉ kém mắn.
Tôi tưởng gặp Hứa là trời xanh cuối cùng cũng thương tôi, sau 18 năm khổ sở bắt đầu bù cho tôi.
Nhưng không.
Ngay lần đầu tiên, đã thấm thía cái gọi là th/ái" mà người kia nhắc đến.
Hứa đúng là chơi rất b/ạo, dễ hạn. Trên giường hắn thô lỗ đến mức sau này chỉ muốn bỏ ngay cả tiền bạc thích cũng thiết.
Nhưng hắn chỉ lạnh lùng nắm ch/ặt mắt cá kéo ngược lại, vô tình đ/è gằn giọng cáo:
"Giang Thuật, chọn bước thế này. Đã lên thuyền thì hòng hối h/ận."
Đêm hắn đi/ên cuồ/ng đến mức phải nằm liệt giường ba ngày.
Từ không đả động chuyện đi nữa.
May là ngoài lúc lên Hứa luôn cưng chiều hết mực.
Thẻ không hạn hạn muốn là Hòn đảo ưa thích m/ua tặng quà sinh nhật.
Đôi lúc hỏi, không biết mình thật sự hắn không.
Khi nghe tin hắn ch*t, vui cũng buồn.
Chỉ lẳng lặng thu đồ đạc, đêm biệt về khu cư cũ cả tuổi bố tôi.
Chọn căn phòng tồi tàn này lẽ những nơi sang trọng đều gợi dáng hắn.
Nhìn mà phát bực.
Đám tang Hứa đáng lẽ phải đến.
Khoác áo choàng đính hoa trắng ng/ực áo, trang nghiêm chỉnh tề.
Mở ra, đồng tử co rúm.
Gã ông đã ch*t từ mấy trước, tươi đứng trước tôi.
Phản ứng đầu tiên không phải sợ hãi, mà là hỏi: "Không ai đ/ốt vàng cho Đến đây đòi n/ợ tôi?"
Hắn không đáp, tay sờ lên hoa trước ng/ực tôi: qua... khóc không?"
Nghĩ bụng hắn đã m/a rồi, thực trả lời:
"Không."
Hắn nhíu mày: "Một cũng không?"
Tôi gật đầu.
Hứa trầm hồi lâu, đột nhiên quát lạnh:
"Đồ vô tâm! Nuôi b/éo bao năm nay công cốc à?"
Giọng hắn băng giá:
"Hôm nay sẽ trừng ph/ạt thích để nhớ đạo người."
Chưa kịp phản ứng, hắn đã đẩy ngã ngửa.
Cánh đóng sầm, lưng đ/ập tường. Hơi thở b/ạo của hắn phủ kín đôi môi.