Lời khiến sởn cả gai ốc.
May thay, mèo b/éo kịp chụp màn hình máy xuống từ trước, cả thân hình mũm mĩm ngồi chễm chệ bàn phím.
Nó hiếm hoi dùng the thé đáng yêu kêu: "Meo-"
Lúc này nhất được hoảng lo/ạn, phải ổn cách trốn thoát.
Tôi gắng giữ bình thản: "Bắc Bắc lại chạy lung bế nó về xong. Em xem máy làm gì? Máy có thứ gì đáng à?"
Thấy Từ Trạch một tay bế mèo b/éo lên, tưởng tin, thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khoảnh khắc sau, gương mặt lạnh băng áp sát tai thầm:
"Tiểu An, có năng khiếu dối chút nào."
Chưa kịp phản ứng, bàn tay hắn siết ch/ặt vai tôi, ném xuống ghế sofa.
Thân thể chìm sâu đệm mềm, hai cánh tay chống hai bên khóa ch/ặt tôi.
Ánh lạnh lẽo từ xuống, như muốn toạc thành từng mảnh:
"Tiểu An, có biết khi dối má ửng hồng, sang trái không? Giáng năm ngoái trùng nhật giả vờ đi tác Thượng Hải nhưng thực ra để chuẩn bị tiệc nhật. nhìn cái biết ngay, nhưng muốn vạch trần thôi."
Đôi trong bóng nhìn sắc lẹm đầy á/c ý:
"Anh thích nhất chính như thế này - gái lành biết dối."
Bất kể khóc lóc phủ nhận ra sao, Từ Trạch vẫn mở laptop.
Trong mục sóng, rành hiển thị dòng chữ đang kết nối điện thoại tôi.
Anh quay sang nhìn khuôn mặt vô cảm:
"Tiểu An, dám xem tr/ộm bí đàn ông phải trả đấy."
Anh bật video, tăng âm lượng lên hết cỡ. Căn phòng lập tức vang vọng tiếng kêu thảm thiết nạn nhân:
"Xin cho em, bố còn đợi về..."
Tôi phân biệt nổi mình đang sợ hãi phẫn nước làm nhòe tầm nhìn. gi*t người, gi*t tám gái vô chỉ vì Tô Uyển!
"Tại sao?" nghẹn ngào trong tiếng nấc.
"Khoa học mới cần tại sao, yêu cần lý do." Ánh băng nhưng hơi thở dần trở gấp gáp:
"Em ra để yêu không?"