Cơ giáp Huyền Điểu?
Truyền thuyết kể rằng, thứ vũ khí khiến thượng tướng Lệ Hàn trăm trận trăm thắng, chính là bộ cơ giáp cấp S ấy. Một khi có hai S cấp liên thủ, chưa từng có đối thủ nào có thể chống lại.
Tôi bật dậy khỏi ghế, mắt sáng rực:
“Anh nói thật chứ?”
Hắn ngẩng đầu, hiếm hoi lộ chút cảm xúc:
“Tôi chưa từng nói dối.”
Tôi lập tức lao tới, nắm tay hắn kéo ra ngoài.
Bị tôi lôi đi, giọng hắn hơi bất đắc dĩ:
“Còn chưa ăn trưa.”
“Lúc nào ăn chẳng được! Nhưng Huyền Điểu thì nhất định phải xem ngay!”
Lỡ đâu hắn đổi ý thì sao?
Vừa ra khỏi cửa, nhân viên chăm sóc trong trại và cảnh vệ đi theo Lệ Hàn, thấy chúng tôi tay trong tay, liền lộ rõ vẻ mặt “thành rồi, thành rồi”.
Tôi sững người, rồi bật lên như lò xo, vội vàng buông tay.
Thế nhưng bàn tay vừa rời hơi ấm của hắn, ngay giây sau đã bị nắm ch/ặt trở lại.
“Ơ?”
Lệ Hàn nhìn tôi, mắt sâu thẳm:
“Cẩn thận kẻo ngã.”
Toàn thân tôi cứng đờ, mặc hắn dắt đi. Đến nửa đường định rút tay về, nhưng nghĩ đến Huyền Điểu... thôi, xem xong rồi đoạn tuyệt sau vậy!
Huyền Điểu cao hơn năm mét, toàn thân đỏ rực như lửa. Chỉ đứng sừng sững giữa thao trường đã khiến người ta m/áu sôi sục.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt như dán ch/ặt lên nó.
“Wow… đẹp quá trời ơi!”
Bên cạnh, Lệ Hàn khẽ bật cười, bỗng đưa tay ôm lấy eo tôi.
Tôi gi/ật nảy:
“Anh… anh định làm gì?”
Liếc quanh phòng huấn luyện trống trải, đầu tôi không ngừng nghĩ cách nếu hắn thật sự muốn làm gì đó, tôi phải chạy kiểu gì.
Còn đang tính toán, hắn đã cúi xuống, giọng trầm thấp, mang theo mùi dụ hoặc:
“Có muốn vào bên trong Huyền Điểu không?”
Nghe đến đây, nỗi sợ tan biến ngay, tôi lập tức chủ động ôm cổ hắn:
“Muốn!”
Hắn ôm ch/ặt tôi, nhún người một cái đã nhảy lên khoang mở sẵn.
Bên trong toàn kim loại lạnh lấp lánh, vô số bảng điều khiển, ghế lái còn có thiết bị nối th/ần ki/nh.
Ngón tay tôi run run lướt qua mặt điều khiển, lòng tràn ngập kích động, nhưng vẫn thoáng hụt hẫng.
“Nếu… tôi là Alpha thì tốt biết mấy…”
Phần sau tôi nuốt lại.
Nếu thật sự là Alpha, tôi chắc chắn cũng sẽ chọn quân đội, vào hệ cơ giáp, để rồi điều khiển cơ giáp chiến đấu tới giây phút cuối cùng.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lệ Hàn, chân thành nói:
“Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây. Tôi rất thích.”
Hắn nhìn thoáng qua khóe mắt hơi đỏ của tôi, bỗng cúi người, ấn tôi xuống ghế điều khiển.
Khoảnh khắc đó, tôi còn tưởng hắn định hôn mình.
Tôi vội tránh đi, nhưng chưa kịp phản ứng, đầu và người tôi đã bị kết nối vào thiết bị th/ần ki/nh.
“Hả? Lệ Hàn!”
Đầu ngón tay hắn đặt lên môi tôi, ngăn lời, rồi ngồi xuống bên cạnh, giọng bình thản:
“Là Omega đầu tiên điều khiển cơ giáp cấp S, để an toàn tính mạng, chúng ta phải dùng chế độ lái song song. Điện hạ Tô Niệm, không phiền chứ?”
Tôi nhìn nghiêng gương mặt hắn, tim bỗng đ/ập lo/ạn. Không biết là vì hắn, hay vì phấn khích khi lần đầu lái cơ giáp.
Theo lời hắn chỉ dẫn, tôi tập thao tác: cơ giáp giơ tay, bước đi, chạy, thậm chí còn xoay người bật nhảy.
“Tôi làm được rồi! Lệ Hàn!”
Ánh mắt tôi lấp lánh nhìn sang hắn, lại bất ngờ bắt gặp tia dịu dàng trong mắt.
Bàn tay to đặt lên đầu tôi, ấn nhẹ, rồi xoa vài cái.
“Học rất tốt.”