Dịch: Hàn Thiên Long
Bạch thò xanh xao vàng vọt lập thấy. Ánh mắt lập lên mặt Thuần, thế rất hăng
“Chính đoạt ngạch ta!”
“Không ta!” Đầu rụt không còn kịp vội dáng tội.
“Nói Ngươi g/ầy nhỏ rõ ràng chính Bảo chặt đấm, hằm hằm Thuần.
“Cái thật sự không hệ đối phương tức giận phát lập ủy nhỏ giọng nói ra.
“Ta không biết. ngày sườn phía nam tông môn, và quyết trận chiến. Nếu thắng, ng/ụm Hứa mỗ nhịn. nếu ngạch thuộc về ta.” Bảo lớn tiếng nói, huyết thư từ lồng ngực, trực tiếp ném bệ trước mặt Ở đó số chữ m/áu rậm chịt.
Bạch huyết thư kia, đó chữ màu m/áu đập mặt, đáy lòng sợ hãi. Nhất đối phương nói nhất quyết chiến ng/ụm khí.
“Sư Đừng lớn chuyện Dùng m/áu chữ Đau lắm a.”
“Lớn chuyện? A, năm nay mặc tiết dùng thạch bảy bảy năm a, trọn vẹn bảy năm!! Đem nó hiếu kính chấp sự, lúc đổi được xuất tiến Táo Phòng, chân chen vào. Ta không trời chung. ngày không chết chính sống!” Bảo loạn, nghiến nghiến nghiến lợi.
“Ta không đi.” tranh thủ thời ngón tay kẹp huyết ném ngoài sổ.
“Ngươi!” Bảo đang mặt đất rung bên cạnh thêm Bàn đứng đó chẳng từ giờ, đang lạnh xét Bảo Tài.
“Cửu rửa bát Nhị sư ngươi. ngươi, đừng chỗ hô to gọi nhỏ nữa, bên chơi đi.” Bàn vung tay nhấc lên trận tiếng gió.
Sắc mặt Bảo biến đổi. Gã tục lùi phía vài bước, đang nói thêm nhưng Bàn xuống, mắt oán độc lúc hậm hực rời đi.
Bạch suy nghĩ chút, giác được ánh mắt oán độc đối phương lúc rời đi. ổn thỏa, quyết tốt nhất không tùy tiện Táo Phòng. Cứ chỗ đối phương không tiến đến.
Nhoáng ngày, dần dần thích ứng được việc Phòng, đêm hành Tử Khí Đỉnh Công. Đáng tiếc tiến hơi chậm, thủy không cách trì quá bốn hơi thở. Điều rất buồn rầu.
Một đêm lúc đang hành nhiên được hưng phấn những vị sư Phòng bên ngoài.
“Đóng cửa, cửa. Nhị cửa!”
“Hắc Tam xem xét xem bốn phía ai lén không!”
Bạch sững sờ. Lần khôn ra, không từ nữa, thuận theo khe lại. bên ngoài hoạt cùng, bước bay sân, thần bí bí, rất bận rộn.
Rất nhanh, lớn Phòng kín, không thủ đoạn gì, bốn phía lên tầng sương m/ù mỏng, thân ảnh thêm bí.
Bạch hồi đến không còn chạy chạy lui nữa, bí vây quanh bụi cỏ trước phòng. Dù cách làn sương m/ù, nhưng vẫn thể rõ được thân ảnh uy vũ tựa đang thấp giọng nói đó. Hắn những chuyện bí ẩn, ít chút tốt hơn, vì vậy lùi phía chút, cố tư thái không gì.
Nhưng đúng lúc Bàn truyền đến.
“Cửu còn không tranh thủ thời Âm không tính tận lực đ/è xuống.
Bạch trừng mắt, lộ bộ dáng nhu bộ giống cả lẫn vật hại, ngoài.
Vừa mới gần Bàn túm đem dẫn bên mạp vây quanh chỗ, lập ngửi thấy hương không giống bình thường. Khi hít lỗ mũi lập hóa dòng ấm, dung nhập toàn thân.
Bạch sang những khác, thấy sắc họ lộ sảng khoái. Tinh chấn động, thấy được tay Bàn đang cầm khối lớn cỡ trẻ con. Khối lóng lánh, thấy không phàm vật.
“Cửu sư đệ, miếng đi.” Bàn liếc Thuần, tay tới, chân chất nói.
“A?” khối chi, vị sư bên thấy do dự, Bàn lập gi/ận, bộ không sẽ không để yên.
Không y thế đám Nhị Hắc Tam Bàn bốn phía vậy, chằm chằm Thuần.
Bạch nuốt xuống miếng, loại chuyện đem trân quý phi phàm giá trị xa xỉ đùi gà còn buộc miếng, không trỏ thế lúc gặp qua, còn vẫn còn lần tiên.
Trái tim nhảy lên phanh phanh, cái, đón lấy chi, mạnh xuống miếng lớn. Linh vừa miệng đổi, dung nhập toàn thân hóa trận sảng khoái còn mãnh hơn so với lúc cả lên rồi.
“Tốt, năm Tôn lão định dùng canh mới mình.” Thần sắc Bàn lộ thỏa mãn, rặc xuống khối rồi ném tên khác. Rất nhanh, rặc rặc, mọi đem khối vòng. về phía lộ bộ dáng tươi cười.
Bạch ha ha cười, lập hiểu thông đồng bậy rồi. Mà vị sư đến rồi không việc gì, thể thấy phương pháp khá an Khó trách Bảo kia hạ chiến thư ghi chữ sát vậy…
“Sư huynh, ngon thật. toàn thân cả phát nhiệt rồi.” liếm liếm bờ môi, trông mong về phía Bàn.
Trương Bàn được câu hai mắt ha hả, hào sảng lấy khối hoàng tinh ng/ực, Thuần.
“Sư đệ, tại biết chỗ rồi chứ. sư không lừa về sẽ no!”
Mắt vừa nhận lấy xuống miếng lớn. Vừa xong, thấy Bàn lấy khối địa bảo màu vàng óng ánh, tỏa thơm bốn phía.
Lần không đợi Bàn nói, vội vàng xuống. miệng đầy vị ngọt, toàn thân sảng khoái, Bàn lấy tiếp Linh màu đỏ. Cái Linh ngọt đậm, bên còn sợi đang xoay tròn.
Vì vậy, thời tiếp theo, chi, Linh quả, địa bảo, cái, mạp thế. Ăn đến lúc thấy mắt mê giống say, toàn thân phát nhiệt, thậm chí đỉnh trắng toát ra. Hắn thấy thể vòng rồi.
Nhìn không ngừng ăn, ánh mắt đám Bàn thêm nhu hòa. Đến cuối bụng nụ cười, tiếng mang theo bộ thông đồng bậy.
Bạch say đến chóng rồi. Hắn buông chân, bụng chân đạp bên cạnh, lên ha hả.
“Chỗ tạp dịch khác những phòng khác đạt được ngạch đệ ngoại vỡ đầu. Mà vì bỏ ngạch đệ ngoại vỡ a, ai không a, đệ ngoại a, chỗ Bàn Thuần, thấy thuận mắt, ý Y lấy gốc sâm, gốc sâm đoạn râu rậm rạp chịt, thấy không năm.
“Cửu sư đệ, vi mỗi đủ để đệ ngoại môn, nhưng giấu Ngươi xem, đây cây sâm đệ ngoại vì miếng vỡ Ngươi xem này…” Bàn trực tiếp sợi râu sâm, kẽo cà kẽo kẹt nuốt xuống, đem gốc sâm Thuần.
“Sư huynh, no rồi… Lần thật không được…” hai mắt mê ly. Thật no nhưng lúc mở miệng, Bàn xuống sợi râu, dứt khoát nhét miệng hắn.
“Cửu sư đệ quá g/ầy, cứ sẽ không cô nương tông ưa thích, họ ưa thích sư uy vũ sung mãn đấy. Ăn… câu đối rất hay, gọi ninh tại táo ngạ tử, bất khứ ngoại tranh phong*. Bàn ợ lên cái, bên lấy chồng chén bên ngôi nhà cỏ bên Chỗ đó treo câu đối.
*dịch tĩnh tại lò lửa ch*t đói, không ngoại tranh phong.
“Đúng, đúng, tất cả ch*t đói đây, ừ… Đều ch*t đói.” câu đối vỗ bụng, ợ cái.
Đám Bàn ha hả, thấy lúc đáng yêu.
“Hôm nay cao hứng, nói sư đệ biết thức. Phòng chú ý đấy. câu sư đệ nhớ kỹ. Linh Chu cạnh góc, chủ cán không thể vào, c/ắt thịt xuống ngoan đ/ao, cạo lưu ba phần, cháo trộn thêm nước, quỳnh tương non nửa chén.”
“Sáu câu chân ngôn do nhiêu năm tiên tiền kết đấy. Ngươi cần dựa theo ăn, cam đoan sẽ không xảy tình gì. Thôi được tất cả tán đi. Bữa hôm nay dứt, những tên đệ ngoại kia còn đang chờ uống canh đấy.” Bàn vừa nói, vừa múc cơm chén một.
Bạch mơ màng màng sáu câu chân ngôn kia. đám Bàn đang múc cơm, một. ợ thêm cái, ngồi xổm xuống cầm lấy chén chăm chú chút, rồi nhếch miệng nụ cười.
“Sư huynh, không lắm a.”
Đám Bàn thấy, về phía Thuần, lộ kinh ngạc.
“Các xem. Bát không lớn, nhưng thể được. Vì sao không rất lớn, nhưng chứa được rất nhỉ? Nói thí dụ đem đắp… Dày thêm chút? bộ nhu tủm nói.
Trương Bàn sửng sốt, loại rất giống bị sét đ/á/nh, thân hình đầy mỡ chậm rãi rung hai mắt ngời. Mấy mạp khác, hô hấp dồn dập, khối thân hình đầy thịt mỡ r/un r/ẩy.
Đùng tiếng, Bàn mạnh xuống đùi, ngửa lên trời ha hả.
“Tốt, tốt, tốt. Đây thể ý thể lưu thiên cổ, tạo phúc hậu Phòng nghĩ sư đệ biết điều vậy, bụng rõ ràng hàng Hặc hặc, trời sinh Phòng ta!”