Sau khi món mì tan thành bột, Lục Tuy làm lại cho tôi một tô mới.
Hắn đứng nhìn tôi ăn từ tốn hết bát, rồi lại còn rửa bát giúp.
Nhờ hương vị ấm áp của tô mì, tôi bớt đề phòng vị chủ nhà thô kệch này hơn. Tôi tươi cười xích lại gần: "Anh Lục, mình thương lượng chuyện này nhé?"
Lục Tuy lau nước trên tay, đôi mắt đen lặng lẽ: "Chuyện gì?"
"Bố tôi bảo anh tịch thu điện thoại của tôi mà, đừng nghiêm túc quá, làm chiếu lệ cho xong chuyện thôi. Khi tôi về nhà, tôi sẽ trả thêm th/ù lao." Vừa nói tôi vừa vỗ vai hắn, thân mật tựa vào người hắn như bạn thân.
"Dĩ nhiên, chuyện này bố tôi sẽ không biết đâu."
"M/ua chuộc tôi?"
"Gọi là giao lưu, cuộc đối thoại thân thiện giữa những người đàn ông với nhau."
"Miễn." Hắn cúi mắt nhìn tôi, không đẩy ra: "Đừng nghĩ mấy thứ vô dụng. Đã hứa với bác thì tôi không thất tín."
Tôi trợn mắt: "Lục Tuy, sao anh không biết linh hoạt chút đi?"
"Ừ, tôi không biết."
"Không được! Anh không biết cũng phải biết!"
"Tống Từ, buông ra, đi ngủ."
"Không buông! Anh không đồng ý là tôi không buông!"
Thấy hắn cứng nhắc, tôi càng bám ch/ặt lấy người hắn như con đỉa.
Lục Tuy nhíu mày, không dám dùng sức đẩy tôi.
Thế là hai chúng tôi giằng co bên giường đ/á mặc cả.
Chẳng biết ai vấp phải gì, cả hai đổ nhào xuống đất. Khi tôi sắp làm đệm thịt cho hắn, hắn vội vòng tay đỡ lấy tôi. Thế là cả đôi đổ ụp lên giường đ/á. Mũi tôi đ/ập phập vào cơ ng/ực hắn. Cứng như thép. Đau đến nỗi hoa cả mắt.
Mẹ kiếp. Cơ bắp làm bằng bê tông cốt thép à?
Tôi ngẩng đầu lên định trách móc, hắn cúi xuống định hỏi tôi có sao không. Thế là…
Chụt.
Cả hai cùng sững sờ. Cái quái gì thế, sao lại hôn trúng miệng nhau thế này?!