9
Vào năm Nguyên thứ hai ba, quan đại thần đề lập thái tử.
Tôi đã vượt sự đối phát động cuộc thi để thừa kế, trong đó tất cả hoàng tử công chúa đều có thể tham gia.
Việc thi thi võ, diễn thuyết tranh luận đều diễn công khai, công bằng vô tư.
Tam vượt năm cấp, gi*t sáu tướng, dễ dàng vị số không thể nghi ngờ.
Hoàng đế không có lý do khả năng kháng nên ngay tại chỗ ban hành phong thái tử công bố cho thiên hạ biết.
Tin đi, đều vui mừng.
Chiều hôm đó, nằm dưới giàn hoa tử đằng tím, đung đưa ghế bập bênh quạt lụa.
Các tần đang vui cười chơi xung quanh Đan.
Mặt trời vào cơ thể người, ánh sáng lơ lửng, giấc mơ quá đẹp để có thể thành sự thật.
Tiểu Anh ngồi cạnh bóc óc chó cho tôi.
Trong tai vang lên tiếng cười mùi hồng xộc vào mũi, nheo mắt lại, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Tiểu Anh không ngừng ở bên nói: tỳ thỉnh thoảng khoảnh khắc từ xà nhà rơi xuống ngày đó... Kể từ ngày đó, rất nhiều chuyện đã thay đổi…”
Nắng quá ấm, cơn buồn ngủ tấn công tôi.
Giọng nói cô ấy ngắt quãng, xa lại gần.
‘...Người luôn có có rất nhiều ý mới lạ…”
“Nữ nhân trong cung đã không còn ch*t nữa, mạng sống họ bỗng có hy vọng…”
“…Nếu nương có thể nhìn thấy nó…chắc cũng cảm thấy rất an ủi nhỉ…”
Tôi gãi mặt quay lại.
Trước khi chìm vào cõi mộng, lại lẩm bẩm phát âm thanh:
“Tiểu Anh à, lát nữa giúp ta c/ắt dưa nhé…”