Lục Lê được Lục Thiếu Đông đón về Lục gia hơn nửa năm trước.
Tháng thứ hai sau khi mẹ tôi qu/a đ/ời, người đàn ông quá nửa đời người bỗng thừa nhận với tôi rằng ông có đứa con gái riêng bên ngoài.
Mẹ của đứa con riêng ấy—bạch nguyệt quang của ông ta, đã bệ/nh mất.
Trước lúc lâm chung, ông ta hứa với người tình sẽ đưa con gái về Lục gia nhận tổ tông.
Trong giới thượng lưu, chuyện này chẳng có gì lạ.
Nhưng đúng vào tháng thứ hai sau khi mẹ tôi mất, ông ta lại đưa Lục Lê trở về.
Thậm chí Lục Lê chỉ kém tôi hai tuổi.
Ngày Lục Lê về nhà, cả Hương Cảng như muốn biến thành bàn tiệc linh đình.
Lục Thiếu Đông còn biết giữ thể diện.
Ông ta dẹp tan mọi tin đồn.
Để bù đắp cho đứa con gái bỏ rơi nhiều năm, thứ đầu tiên ông nghĩ đến là hôn nhân liên minh.
Tìm cho cô ta một bến đỗ tốt.
Bến đỗ ấy chính là Chu gia—gia tộc có thế lực bậc nhất Hương Cảng.
Mà người duy nhất thích hợp trong Chu gia, chính là Chu Đình Thâm.
Ông ta dường như quên mất sự tồn tại của tôi, quên luôn những lời hứa bên giường bệ/nh mẹ tôi.
Lén lút tạo cơ hội cho Chu Đình Thâm và Lục Lê gần gũi.
Khi tôi phát hiện, Lục Lê đã tuyên bố "gạo nấu thành cơm" với Chu Đình Thâm.
Lục Lê nhất quyết không chịu buông tha anh ta.
Tôi không khóc lóc, không gào thét, chỉ mỉm cười chúc phúc.
Cũng đâu nhất định phải lấy Chu Đình Thâm, dù đó là di nguyện cuối cùng của mẹ tôi.
"Lục D/ao."
"Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"
Chu Đình Thâm bất ngờ gọi tên tôi.
Anh ta liếc nhìn Trần Duật Lễ đang đứng cạnh tôi, gật đầu xã giao.
Trần Duật Lễ đưa mắt hỏi ý tôi, mới yên tâm buông tay.
Chu Đình Thâm nhìn chằm chằm tôi, trong mắt thoáng nét áy náy, bất lực, pha chút trách móc.
"Chưa từng tìm được cơ hội giải thích với em."
"Anh và Lục Lê không như em nghĩ, anh thật
lòng yêu cô ấy."
"Chuyện hôm nay, mong em đừng trách cô ấy. Cô ấy chỉ quá ngây thơ."
"Dù sao thân phận của Trần Duật Lễ, không phải người chúng ta có thể đắc tội."