17.
Sau Lục Trần bắt trở nên ân cần.
Hoa vào ngày lễ, bữa trưa trên bàn làm việc, tin nhắn quan tâm hàng ngày, món quà nhỏ thoảng đến.
Tôi nghe ấy đang học nấu ăn.
Mọi thứ dường như bị đảo ngược.
Anh ấy đột nhiên hạ độ, ấy làm tất cả làm đây tôi.
Nhưng gặp khó khăn gì.
Vài tháng sau, phớt lờ ta ngoại trừ thứ liên quan việc vẫn cố chấp.
Hôm tan làm, trời phùn, bước ra khỏi tòa nhà thì thấy đang đứng cửa đợi như thường lệ.
Lần phớt lờ bước tới.
“Chúng ta cùng nhau đi dạo nhé.”
Mắt sáng lên.
"Được."
Hai người đi vòng qua góc đường cầm ô.
“Anh có nhớ gặp ở đâu không?”
Anh đông cứng lại.
"Nó ở quán cà phê trên phố này.
Ngày rất háo hức, tuổi 22 trên thế giới cuối cùng cũng biết mục tiêu mình ai. Sau nhìn thấy anh."
Nhất kiến chung chớp mắt cũng như vạn năm.
"Sau hệ thống ta biết, mục tiêu lược biết vui cỡ nào không."
"Người thích ngay lập tức ra mục tiêu tấn Tôi còn có thể gặp gì may mắn hơn như vậy trong thế giới này chứ."
“Tiểu Mân … ” Anh lắng đưa “Anh…”
Tôi tránh và nhìn ấy với một nụ cười.
"Lục Thần, chuyện này vẫn luôn giữ kín trong lòng, một ấm lòng.
Khi bắt tấn đi ngủ vào buổi tối, nghĩ việc làm thế nào để biết này trong đêm tân hôn chúng ta.”
“Em hôn một dịu dàng, giả vờ thần bí, sau đợi thắc mắc, nhỏ vào tai anh.”
“Chồng à, thật ra có một hệ yêu cầu phải bắt giữ trái tim có biết Kỳ thật từ hệ thống yêu cầu lược yêu từ cái nhìn rồi."
“Chỉ tới Tôi chờ đợi năm cái đêm tượng vẫn chưa được."
"Tiểu Mân," nắm mắt đỏ hoe, "Sau này bao giờ để phải đợi nữa, chúng ta..."
“Anh hiểu lầm rồi.” Tôi lắc và ngắt lời anh.
"Sở dĩ bây giờ có thể bình tĩnh chuyện với sự bỏ.
"Năm tình yêu dành tan biến rồi.”
"Lục Thần, nơi mọi thứ bắt chúng ta hãy kết thúc đi."