"Mẹ kiếp, tên khốn nạn này, anh muốn gi*t tôi à!"

Tôi không nhịn được nữa, quát lớn, túm lấy cổ áo Lưu Hùng đẩy mạnh ra ngoài.

Ngay sau đó, *rầm!*

Nắp qu/an t/ài bật tung ra.

Cha Lưu Hùng thẳng đơ bật dậy từ qu/an t/ài, hai tay giơ ra, mặt xanh lè, nanh dài nhọn hoắt, y hệt cương thi trong phim.

Mọi người bắt đầu hét thất thanh, chạy toán lo/ạn như ong vỡ tổ. Chạy một lúc, phát hiện con âm thi chỉ đuổi theo Lưu Hùng, mọi người mới dần bình tĩnh lại.

Lệnh bài gỗ lôi kích không thể dính nước, tôi đành rút gương bát quái ra, bảo Trần Trinh chuẩn bị la bàn.

"Lưu Hùng! Né trái né phải đi! Kéo nó chạy vòng đi!"

Lưu Hùng chỉ biết gào thét đi/ên cuồ/ng, chạy lung tung trong nghĩa địa. Hắn chạy đến đâu, người ta hét đến đó, cảnh tượng hỗn lo/ạn vô cùng.

Một lũ vô dụng! Tôi bỏ cuộc không chỉ huy nữa, rút đủ 18 món bảo khí ra luân phiên đ/ập lên người âm thi.

"Tiểu Từ! Ki/ếm gỗ đào đâu!"

Trong lúc con âm thi lao tới trước mặt Từ Hội trưởng, ông ta vẫn đứng ch/ôn chân. Tôi hét một tiếng, ông mới hoàn h/ồn, lóng ngóng cầm ki/ếm đ/âm bừa về phía nó.

Trần Trinh bên cạnh vỗ tay rôm rốp:

"Hay! Nghe nói hồi trẻ Từ Hội trưởng từng là cao thủ đấu ki/ếm!"

"Đâu có, chỉ là vận động viên ki/ếm ch/ém hạng cao, suýt chút nữa được vào chung kết Giải đấu ki/ếm mở rộng Hồng Kông năm đó, à... *Ầm!*"

Từ Hội trưởng bị âm thi t/át bay xa. Tôi tranh thủ ném thước tầm long trúng lưng nó.

May là âm thi này mới hình thành đã bị phát hiện, sát khí bị âm dương thủy tẩy gần hết nên yếu đi nhiều. Lại thêm đông người, mấy đại sư phong thủy đều cầm bảo vật gia truyền, đ/á/nh tới tấp nên dần chiếm thế thượng phong.

Vật lộn đến xế chiều, sắp tới giờ Tý. Đến lúc đó sao Đà La vượng khí, uy lực âm thi sẽ tăng gấp bội.

Tôi cắn răng, đ/au lòng rút từ túi ra lọ "Huyền Trạch" quý giá của mình.

Chỉ bằng cái nắp lọ kem mắt, lại là loại dùng thử.

"Mọi người tránh ra!"

Tôi giơ Huyền Trạch lên, xông thẳng về phía con âm thi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Vào Hạ

Chương 17
Cậu học sinh nghèo lạnh lùng, ít nói ấy đã ba lần liên tiếp cướp mất vị trí số một của anh trai tôi. Tôi đang định dạy cho cậu ta một bài học, thì cậu ta lại nói: “Có thể nhường lại vị trí số một cho anh trai em cũng được. Điều kiện là…mỗi tuần ôm tôi ba lần.” Hầu kết của cậu ta khẽ trượt, giọng nói thấp trầm: “Không được cách lớp vải, em đồng ý không?” Tôi sững sờ, trừng mắt nhìn cậu ta, mặt đỏ bừng: “Cậu…cậu b i ế n t h á i! Lo mà quản tốt bản thân cậu đi! Anh trai tôi đâu cần cậu nhường? Chỉ cần lần sau anh ấy có phong độ, thì sớm muộn gì cũng vượt xa cậu mười tám con phố!” Nửa tháng sau, anh trai tôi lại lần nữa bị cướp mất vị trí đứng đầu. Chàng trai nghèo kia từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt thản nhiên nhưng đầy áp lực: “Chẳng lẽ em cũng muốn anh trai mình mãi mãi làm kẻ số hai à?” Tôi nghiến răng, nhắm chặt mắt. Được thôi! Ôm thì ôm! Có mất miếng thịt nào đâu chứ!
3
5 Phân Hóa Lần Hai Chương 21
7 Âm Thanh Của Đàn Chương 22
10 Hôn Tiểu Châu Chương 20
11 Mùa Hè Bất Tận Chương 15
12 Nhờ Có Anh Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm