Vậy là vòng vòng luẩn quẩn, tôi đã vì chính mình mà hành hạ Cố Hữu Tri suốt mấy năm?

Hắn chăm chú quan sát biểu cảm của tôi. Không biết từ khi nào, Cố Hữu Tri đã không còn là thiếu niên ngoan ngoãn, mà đã thành một người đàn ông. Đường nét rõ ràng, cảm xúc kiềm nén.

Tôi tránh ánh mắt hắn, đầu óc rối lo/ạn. Cố Hữu Tri không cho tôi một giây bình tĩnh.

“Cố Niệm Bắc, anh có từng nghĩ, vì sao anh lại để tâm em thích ai?”

Lời vừa dứt, hắn lấy từ túi áo ra một mảnh giấy đặt trước mặt tôi. Đó là tờ giấy ghi chú tôi giấu trong phòng, hắn từng tùy tiện viết.

【Có anh trai thật tốt!】

Nét chữ thanh tú của thiếu niên.

“Tại sao giữ lại cái này?”

Lần đầu tiên tôi nghe thấy trong giọng hắn có chút d/ao động cảm xúc.

“Cố Niệm Bắc, anh có biết ánh mắt anh nhìn tôi là thế nào không?” Giọng hắn bỗng cao vút, gấp gáp như muốn chứng minh điều gì.

“Anh là anh trai em!” Bị hắn kích động, tôi đ/ập bàn đứng bật dậy.

“Anh trai thì sao! Dù gì cũng không phải ruột thịt!”

Cố Hữu Tri cũng đứng lên, giọng còn lớn hơn. Khoảnh khắc ấy, tôi lại hoảng hốt. Bởi điều đầu tiên tôi nghĩ đến không phải là “Anh không thích em”… mà là “Anh là anh trai em.”

11

Tôi bệ/nh rồi, sốt cao không dứt. Có lẽ những thứ tôi luôn đ/è nén đã bị Cố Hữu Tri x/é toang, buộc tôi phải đối diện với sự thật mà tôi không muốn chấp nhận. Cơ thể dùng cách này để phản kháng.

Cố Hữu Tri ở cạnh giường tôi suốt ba ngày. Cho uống nước, cho uống th/uốc, đo nhiệt độ, lau người. Dịu dàng, tỉ mỉ.

Nhưng hắn càng như thế, tôi càng muốn trốn tránh. Khi cơ thể dần hồi phục, tôi vẫn không biết phải đối diện với hắn thế nào. Vì vậy, mỗi lần hắn xuất hiện, tôi giả vờ ngủ.

“Cố Niệm Bắc, nếu anh còn giả vờ ngủ, em sẽ c/òng anh vào giường, để anh làm công chúa ngủ trong rừng cả đời.”

Bên tai nóng lên, là lời u/y hi*p của hắn.

Tôi nghĩ, những lời bi/ến th/ái này… có phải cũng học từ tôi mà ra không.

Đột nhiên, ngón giữa tay phải tôi lạnh buốt. Cảm giác như bị đeo thứ gì đó. Tôi hoảng hốt mở mắt. Nhìn xuống tay, là một chiếc nhẫn bạc lấp lánh ánh kim loại.

“Cố Niệm Bắc, anh không còn tự do nữa. Nếu anh chưa nghĩ thông, thì cứ ở bên em mà nghĩ dần. Em có rất nhiều thời gian.”

Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: Không hổ là đứa em trai tôi dạy ra. Mùi da thuộc, dường như cũng không còn quá hăng gắt.

—— Chính văn hoàn ——

Ngoại truyện: Cố Hữu Tri

Khi tôi được đưa về nhà họ Cố, gặp người anh trai mà cha mẹ mới nhắc đến. Anh trông rất khó gần. Tôi trốn sau lưng cha mẹ, lén nhìn anh. Anh lại gọi tôi một tiếng “em gái”. Có lẽ mắt anh không tốt lắm.

Có anh trai thật vui. Anh dẫn tôi ra vườn chơi bùn, nhưng tôi quá vụng, ngã cằm xuống bệ xi măng. Phải khâu, anh còn bị cha mẹ m/ắng.

Bóng rổ cũng không hợp với tôi. Quá nguy hiểm. Tôi thật sự sợ.

Anh dẫn tôi đi trung tâm thương mại, tôi lại bị hiệu sách bên cạnh hút h/ồn. Tôi chưa từng thấy nhiều sách như vậy! Tôi thích đọc sách nhất, nhưng hình như lại làm sai. Anh không tìm thấy tôi, nổi gi/ận. Từ đó, anh không thích chơi với tôi nữa. Ở nhà cũng không để ý đến tôi.

Chị ở viện phúc lợi từng nói, ở nhà người khác phải cẩn thận lời nói hành động, không được để người ta gh/ét. Nhưng hình như tôi đã bị anh gh/ét rồi.

Lên cấp hai, tôi rất muốn hòa nhập. Nhưng xung quanh toàn chế giễu. Bị b/ắt n/ạt ở trường cũng không dám nói, sợ làm phiền nhà họ Cố.

Nhưng hôm ấy, Cố Niệm Bắc xuất hiện. Như thiên sứ mang hào quang hạ xuống. C/ứu tôi khỏi nước lửa. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy anh thật đẹp trai. Có anh trai, thật tuyệt vời.

Anh dạy tôi phải đứng thẳng lưng. Ánh mắt không được né tránh, phải kiên định, phải có sắc bén. Khi anh khoác vai tôi, nói với mọi người rằng tôi là em trai anh. Tôi gần như ngất đi vì hạnh phúc.

Từ khi nào… tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ về anh? Thật ra tôi cũng không biết. Chỉ cần nhìn thấy anh, nhìn mắt, mũi, đôi môi đỏ, những ngón tay dài trắng. Tim tôi như bị gắn máy tạo nhịp cưỡng ép.

Nhưng… đó là anh trai. Vì thế tôi bỏ chạy. Nghĩ rằng chỉ cần không gặp anh, tình cảm này sẽ bị thời gian mài mòn.

Nhưng Cố Niệm Bắc không để tôi toại nguyện. Anh xuất hiện trước mặt tôi thường xuyên hơn, ham muốn kiểm soát ngày càng rõ.

Tôi nhìn mắt anh. Rõ ràng thấy trong đó có gh/en t/uông, có khát vọng. Chỉ là anh không biết. Hoặc biết, nhưng không muốn thừa nhận.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phân hóa thành một Enigma, nhưng ngày đó, chuyện ấy đã thật sự xảy ra.

Thông minh như anh, dù s/ay rư/ợu, cũng phải biết chuyện gì sắp đến. Tôi đã cho anh cơ hội. Anh không đi.

Nếu tất cả những điều này, anh không muốn thừa nhận, thì cũng không sao. Kẻ x/ấu… để tôi làm. Dù sao, anh là ánh sáng duy nhất trong thế giới của tôi.

—— Ngoại truyện hoàn ——

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau Khi Tái Sinh Thành Thần Tài, Ta Điên Cuồng Giết Chóc

Chương 12
Vào ngày đại hôn của đích tỷ, ta bị hạ độc đưa lên giường của tỷ phu. Trước mặt tân khách, cảnh tượng tà dâm bị phát giác. Đích tỷ khóc lóc thảm thiết, tỷ phu nổi trận lôi đình. Phụ thân cùng kế mẫu vội vã đưa ta về quê. Nhưng cỗ xe hướng về trang viên lại dừng ở khu ăn mày. Lũ khất cái ào đến như ong vỡ tổ, chưa đầy tháng ta đã nhiễm bệnh hoa liễu. Đích tỷ ngạo nghễ đến xem ta lần cuối. "Bọn khất cái khỏe như trâu đều do ta tinh tuyển cho ngươi, đưa ngươi lên đường." "Đừng trách tỷ, chỉ trách mẹ con các ngươi thân phận thấp hèn, lại mang sắc đẹp tranh đoạt nam nhân của ta cùng nương ta." "Nương ta giết mẹ ngươi, ta hại ngươi, đều là số cả." Ta ngậm hận mà chết. Nào ngờ sau khi chết lại gặp được nương đã mất. Bà nhét vào tay ta ngân phiếu, đá một cước đưa ta trở về ngày đích tỷ xuất giá. Đích tỷ trang điểm chỉnh tề, ngạo mạn bắt ta rửa chân. Lần này, ta cầm ngay chậu nước, dốc thẳng vào miệng nàng! #bere
4.31 K
4 Truy Lâu Nhân Chương 37
10 Sách Yên Tĩnh Chương 10

Mới cập nhật

Xem thêm