Như lời anh nói, anh thực sự trúng thầu.
Anh cười hề hề gọi điện cho tôi: "Xin lỗi nhé giám đốc Giang, để em bận rộn uổng công rồi."
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh qua giọng điệu đó. Kh/inh khỉnh, ngạo nghễ, đáng gh/ét.
Cảm giác đ/au lòng vì mất dự án lớn cũng vơi bớt phần nào: “Tổng giám đốc Lê, câu xin lỗi này tôi nhớ rồi."
Khoác áo vest lên, tôi thẳng tiến đến công ty Lê Manh. Dù không có giao dịch làm ăn nhưng đến tận nơi chúc mừng, không phải là… hành động đường đột của tôi chứ?
"Xin lỗi, có đ/au không?"
"Xin lỗi, nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục."
"Xin lỗi, nãy quên đeo rồi."
Lê Manh giơ tay đ/ấm tôi, chẳng dùng chút sức lực nào, ngoài cửa vang lên tiếng động xôn xao.
Tôi đưa tay sờ vào tuyến của anh: "Thu lại pheromone đi, muốn toàn bộ nhân viên công ty anh bỏ trốn hết sao?"
Anh lúc này mới nhận ra, nhíu mày lại.
Pheromone của Alpha hạng S đương nhiên vô dụng với tôi, nhưng với những Alpha và Omega bình thường khác thì sát thương quá lớn.
Anh nghỉ một lát bỗng bật cười: "Giờ tôi hiểu tại sao em lại đi/ên tiết thế rồi. Đúng là mất cả chì lẫn chài trong tay tôi."
Tôi châm điếu th/uốc, tò mò nhìn anh: "Chì? Chỉ ai?"
Anh liếc tôi như chế nhạo trí nhớ kém: "Bạch Văn đấy, quên rồi à? Nhân tình mà em nuôi ba năm ấy."
Một cảm xúc kỳ lạ thoáng qua, tôi chưa kịp nắm bắt đã biến mất.
Tôi cúi người đưa điếu th/uốc đến miệng hắn: "So ra thì anh mới giống "chì" hơn."
Anh ngừng phả khói, vệt đỏ trên mặt không rõ là dư vị hay thứ gì khác.
Anh quay mặt đi ch/ửi: "Đồ ngốc!"
Tôi vô cùng nghiêm túc phân tích nguyên nhân thất bại trong lần đấu thầu này.
Xét cho cùng đó hẳn sẽ là dự án lớn nhất thủ đô năm sau, không có dự án nào sánh bằng. Công ty đã chuẩn bị rất nhiều. Tôi cảm thấy không lý nào thất bại.
Và tôi đã tìm ra lý do thua cuộc.